Ninh Tịch: "..."
Chẳng phải nói có chuyện gấp sao! Sao...!sao...!lại chạy mất vậy?
May mà điện thoại của cô vẫn ở bên cạnh, Ninh Tịch vội gọi vào số của Lục Cảnh Lễ...
"Khốn kiếp! Lục Cảnh Lễ, tiết tháo(1) của anh đâu hết rồi hả! Bao nhiêu đồ ăn ngon khi ấy đều tống hết vào bụng chó rồi đúng không? Không ngờ anh lại bỏ chạy như vậy! Rốt cuộc anh có còn coi tôi là bạn nữa không?"
(1) Tiết tháo: từ mô tả chí khí cương trực và trong sạch.
Ninh Tịch cố đè thấp giọng chửi một tràng, cuối cùng, đầu bên kia truyền tới lời phản bác yếu ớt của Lục Cảnh Lễ: "Không phải đâu...!Lúc nào tôi cũng xem cô là chị dâu tôi mà..."
"Anh..." Ninh Tịch suýt nữa bị anh ta làm tức chết.
"Tiểu Tịch Tịch, không phải tôi không giúp cô, mà là vì...!thôi bỏ đi...!cô gọi điện cho bác sĩ Tần thì biết..."
Tần Mộc Phong?
Mối quan hệ giữa vị bác sĩ này với Lục Đình Kiêu khá tốt, cũng xem là người rất hiểu Lục Đình Kiêu, nói không chừng có cách cũng nên?
Lục Cảnh Lễ vì không dám đắc tội với ông anh mình nên mới bảo cô tìm Tần Mộc Phong sao?
Ninh Tịch nghĩ một hồi rồi quyết định gọi vào số của Tần Mộc Phong.
"Alo, Ninh Tịch à? Có chuyện gì vậy?" Tần Mộc Phong tỏ ra khá bất ngờ, không ngờ Ninh Tịch lại gọi điện cho anh ta.
Vì chuyện mà bao năm qua bản thân mình không làm được lại bị một người không hề có kinh nghiệm giải quyết ngon ơ, Tần Mộc Phong luôn cảm thấy rất mất mặt, thế nên không nói chuyện nhiều với Ninh Tịch, hai người cũng rất hiếm khi liên hệ với nhau.
"Có chuyện này cần anh giúp, giờ anh có tiện tới Bạch Kim Đế Cung một chuyến không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Chuyện...!chuyện giữa tôi và Lục Đình Kiêu...!anh có biết không?"
"Đại khái cũng biết một chút."
"Hiện tại, tình trạng của Lục Đình Kiêu không được ổn lắm, anh có thể tới đây xem cho anh ấy được không?"
"Cô nói cụ thể hơn một chút đi."
Ninh Tịch đỡ trán, tình huống này bảo cô sao mà nói được đây?
Cuối cùng, Ninh Tịch vẫn đơn giản nói qua sự việc một lượt: "Chuyện là như vậy...!Giờ tôi đang bị anh ấy còng lại..."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: "Ninh Tịch, cô cảm thấy cậu ấy liệu có thật sự làm tổn thương cô không?"
"Tôi..." Cô không hề thấy lo lắng chút nào.
Nhưng trước mặt Tần Mộc Phong, chắc chắn cô không thể thừa nhận rồi, nên cô nói qua loa vài câu: "Tôi cũng không biết nữa, nhưng anh ấy nói mấy câu sợ chết đi được!"
Tần Mộc Phong khẽ thở dài: "Có một chuyện Lục Đình Kiêu vẫn luôn bắt tôi giấu mọi người.
Nhưng Lục Cảnh Lễ lại biết, tự cậu ấy đoán ra."
Ninh Tịch cau mày: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Từ sau khi cô từ chối Lục Đình Kiêu, cậu ấy liền mắc chứng mất ngủ trầm trọng, mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể ngủ được ba tiếng."
Ninh Tịch nhất thời thay đổi sắc mặt: "Sao lại như vậy?"
Tần Mộc Phong sắp xếp lại ngôn từ một chút: "Theo kinh nghiệm của tôi, là vì tâm lí chịu áp lực quá lớn.
Nói thế này với cô này, bản tính của Lục Đình Kiêu tuyệt đối không hề vô hại như cô thấy đâu, để đạt được mục đích của mình, cậu ấy có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào, duy chỉ có chuyện với cô là ngoại lệ thôi."
"Vì không muốn làm tổn thương cô, cậu ấy vẫn luôn áp chế bản tính của mình, như một người đang tự chiến đấu với bản thân vậy, để tránh việc khi không tự khống chế được sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn, có thể nghĩ áp lực của cậu ấy lớn như thế nào, hầu như cậu ấy không dám lơi lỏng dù chỉ một phút…”
Nói tới đây, Tần Mộc Phong dừng lại một chút: "Bất kể là bác sĩ hay là bạn bè, tôi có một yêu cầu hơi quá thế này.
Ninh Tịch, cô để cậu ấy ngủ thêm một lát nữa đi, cứ tiếp tục như vậy, có làm bằng sắt thép thì cơ thể cũng không chịu nổi.
Cô yên tâm, với tình trạng hiện giờ của cậu ấy, căn bản không thể làm gì cô được đâu.”.