"Như vậy sao được, chúng tôi có đồng ý với cô thì chị Lan của chúng tôi cũng không đồng ý đâu, đúng không chị Lan?" Một trong những cô gái kia nhìn về phía cô chiêu.
Cô chiêu kia bước lên nhìn chằm chằm Ninh Tịch rồi cười nhạt: "Cô cũng không dễ dàng gì, nửa đêm còn phải tới Carlos này, trang điểm cả người thế này cũng tốn không ít tiền đâu nhỉ, cũng không thể để cô tay không mà về được, đây là boa! không, bồi thường cho cô!"
Cô chiêu kia nói xong thì lập tức mở túi xách Hermes, rút ra nửa bó tiền rồi ném vào chân Ninh Tịch: "5.
000 tệ, có đủ hay không?"
"Chị Lan thật hào phóng, vừa nãy mà có đập vào cô ta thì 5.
000 tệ này cũng đủ rồi!"
"Đúng vậy, chị Lan của chúng ta thật quá hào phóng, đủ một lần đi khách rồi đi!"
Mấy cô gái cũng trào phúng, mở miệng cười khẩy.
Một màn này quả thật rất hot khiến cho càng nhiều người vây xem.
Lý công tử nâng khóe môi, chậm rãi uống rượu, tựa như đang đợi thời cơ ra tay tốt nhất.
Ninh Tịch hơi nhíu mày, ả đàn bà này đâu có tới xin lỗi rõ ràng là đang cố ý gây chuyện.
"Thế nào, chê không đủ à? Cái loại bị mấy thằng già cưỡi lên người như cô thì cao lắm cũng chỉ được giá này thôi chứ?" Cô chiêu kia dùng vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm Ninh Tịch.
Ninh Tịch còn chưa kịp nói gì thì "chát" một tiếng, lại một chồng tiền giấy đỏ rực đập vào chân cô.
"Chỗ này là một vạn, cộng thêm 5.
000 lúc nãy là một vạn rưỡi, đủ chưa?" Cô chiêu kia cười nhạt.
"Ai nha, chị Lan à, cái giá này quá đắt rồi! Em thấy cô ta chỉ đáng giá 3.
000 tệ, cô ta thấy chị Lan là người có tiền nên mới nghĩ lừa chị thêm chút tiền đó!"
"Chị Lan lương thiện thật ấy, nếu người ta vẫn chê thì thêm một vạn nữa góp thành hai vạn rưỡi là được rồi!"
"Hai vạn rưỡi*? Mấy chữ này tôi thích!" Cô chiêu kia cười khẩy một cái rồi lại rút ra một tập tiền nữa đập vào trước người Ninh Tịch.
*Hai vạn rưỡi = hai vạn ngũ = mày là thằng ngu.
Ninh Tịch nhướng mày đánh giá cô gái trước mặt, ánh mắt kia không khác gì đang nhìn một con ngu.
Cái loại người này chính là nhiều tiền lại rảnh rỗi nên muốn tìm cảm giác tồn tại đây mà.
Chỉ tiếc rằng ở trước mắt Ninh Tịch thì không có bất kì cảm giác tồn tại nào đáng nói cả, ngu đến độ Ninh Tịch còn chẳng có hứng thú đi ngược cô ta, bởi vì dù cho có ngược cũng chẳng có khoái cảm.
"Người đẹp, tiền này cô cứ nhận đi, hai vạn rưỡi này dù không nhiều nhưng còn tốt hơn cô phải làm lụng cả đêm đấy!" Lúc này một tên đàn ông đô con, tóc vàng mắt xanh nhìn như là con lai đi cạnh cô chiêu kia ngồi xổm xuống nhặt tiền lên đưa cho Ninh Tịch, cũng đưa cho Ninh Tịch một ánh mắt mập mờ.
"Cám ơn, tôi không nghĩ rằng tôi cần cái thứ bồi thường này.
" Giọng của Ninh Tịch đã có chút lạnh.
"Con điếm này!" Đột nhiên không biết cô chiêu kia bị cái gì kích tích mà đột nhiên tức giận mắng: "Tao thấy mày đáng thương nên mới có lòng bồi thường, thế mà mày lại không biết điều đi dụ dỗ Thừa Duẫn nhà tao!"
Vừa nãy là do bạn trai cô ta cứ liếc nhìn con tiện nhân này mãi nên cô ta mới tức giận mà chạy tới, kết quả con tiện nhân kia lại trắng trợn dụ dỗ Thừa Duẫn ngay trước mặt cô ta, coi cô ta là người chết sao?
Ninh Tịch mặc dù không muốn để tâm tới những người này, nhưng đám người lại dây dưa không ngớt, tính nhẫn nại có khá hơn nữa cũng hết sạch.
Ninh Tịch cười lạnh một tiếng, liếc tên con lai kia một cái, ánh mắt mắt như đang nhìn một tảng thịt heo rẻ tiền: "Tôi dụ dỗ anh ta?"
"Thừa lời! Không phải mày dụ dỗ Thừa Duẫn chẳng lẽ lại là Thừa Duẫn dụ dỗ mày!"
"Mày còn nhìn! Chưa thấy trai đẹp bao giờ có phải hay không! Có cần đói khát đến mức này sao!"
"Chậc chậc, nhất định là toàn phải ngủ với mấy tên già, nên cho tới giờ chưa từng nhìn thấy trai đẹp như thế à?".