Thấy Ninh Tịch cũng ngây ra nhìn người đàn ông vừa mới xuất hiện đó, vẻ mặt của cô chiêu kia lập tức hiện lên vẻ châm chọc: “Cô mà cũng có tư cách nhìn nhìn người đàn ông này sao?”
Ninh Tịch: “…” Giới hạn chịu đựng của cô sắp bị đám não tàn này phá vỡ rồi.
“Ngài Lục, ngài có điều gì dặn dò không ạ?” Quản lý của quán bar vội vàng chạy đến, vẻ mặt nịnh nọt cẩn thận bám theo
Quán bar Carlos này nằm dưới trướng của tập đoàn Lục Thị, đối với ông chủ thần bí này, quản lý cũng đã có duyên được gặp mặt một lần, ấn tượng quá sâu sắc cho nên chỉ cần nhìn một cái thôi là đã nhận ra.
Quản lý biết vị đại boss này rất rất không thích người khác biết thân phận của mình cho nên ông ta chỉ dám gọi là “ngài Lục”.
“Toàn bộ hóa đơn tối nay đều tính cho tôi.
” Lục Đình Kiêu bình thản nói một câu.
“Được ạ, không vấn đề gì!" Quản lý vội vàng gật đầu.
Vừa mới dứt lời toàn bộ quán bar đã dậy lên tiếng hoan hô ầm ĩ.
Thực ra những người có mặt ở đây chỉ cần nhìn thái độ căng thẳng của quản lý là biết thân phận của người đàn ông này không nhỏ, cộng thêm sự hào phóng này thì càng có thể chắc chắn.
Cô chiêu Vương từ nãy đến giờ vẫn nhìn Lục Đình Kiêu bằng ánh mắt đói khát, giờ lại thấy người đàn ông này ra tay hào phóng như vậy lại càng không kìm nhịn được, tim đập thình thịch bước lại gần: “Hóa ra là Lục tiên sinh, tôi là Vương Nhược Lan của tập đoàn Vương thị, không biết ngài Lục đây làm việc ở đâu, liệu tôi có vinh hạnh được uống vài chén với ngài hay không?”
Tướng mạo tuấn tú, khí chất khiến người ta phải mê muội, lại thêm tài lực hùng hậu, tất cả hóa đơn của khách hàng tối nay tính ra cũng phải hơn ngàn vạn tệ, thế mà người đàn ông này không thèm tính toán, chẳng lẽ lại không khiến người khác rung động sâu sắc?
Hơn nữa đối phương họ Lục, lẽ nào còn có quan hệ gì đó với nhà họ Lục trong truyền thuyết?
Lục Đình Kiêu kiêu thản nhiên liếc cô ta một cái, vẻ mặt lạnh lùng: “Vấn đề này cô phải hỏi một người, chỉ cần người đó cho phép tôi sẽ không có ý kiến gì.
”
“Hỏi ai?!” Cô nàng đó ngay lập tức thốt lên theo phản xạ.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Đình Kiêu nhìn về phía Ninh Tịch liền trở nên rất đỗi dịu dàng: “Cô ấy”
Ninh Tịch: “! ” - Hả!!!
“Cái gì, hỏi con điếm này sao?” Cô chiêu Vương không thể tin nổi.
Trong mắt của Lục Đình Kiêu lóe lên một tia sáng lạnh: “Xin lỗi, xin cô hãy rút lại câu nói vừa rồi và xin lỗi cô ấy, cô ấy chính là người mà tôi yêu nhất.
”
Nói rồi như thể cảm thấy câu nói này chưa đủ chấn động, anh lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ đáng tiếc là đến tận bây giờ tôi vẫn chưa theo đuổi được cô ấy!”
“Người! người mà anh yêu nhất? Chuyện này! làm sao có thể?” Cô chiêu hét lên.
Người đàn ông như thế này phải xứng với người có thân phận như cô mới đúng, thế mà anh ta lại theo đuổi một đứa con gái hèn hạ như cô ta?
“Không ngờ anh lại coi trong loại con gái này, anh không biết cô ta dơ bẩn đến mức nào sao, anh có biết cô ta đã bị bao nhiêu thằng đàn ông ngủ không?” Cô chiêu Vương hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật.
“Lục! ”
Ninh Tịch đứng bên cạnh nhìn Lục Đình Kiêu vì mình mà tranh chấp, đang định lên tiếng, Lục Đình Kiêu đã cho cô một ánh mắt trấn an, khe khẽ nói với cô: “Không có việc gì, cứ giao cho tôi.
”
Nhìn thấy Lục Đình Kiêu đối xử dịu dàng với Ninh Tịch như thế, gương mặt của cô chiêu Vương biến thành màu gan heo: “Ngài Lục, anh đừng để bị loại người này lừa bịp, cô ta đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với anh đó, cái thứ mà cô ta muốn chỉ có tiền mà thôi!”
Nói rồi cô ta móc tất cả tiền và thẻ trong ví ra quẳng xuống dưới chân Ninh Tịch: “Tránh xa người đàn ông này ra cho tôi, muốn bao nhiêu tiền cô cứ việc ra giá!”
Đám cô chiêu còn lại thấy thế cùng nhao nhao lên phụ họa: “Cái loại người như cô không phải chỉ cần có tiền thôi sao? Ra giá đi, chị Lan của chúng tôi sẽ trả đủ cho cô!”
Lục Đình Kiêu im lặng nhìn đám cô chiêu điên cuồng vứt tiền đi, sau đó anh mới từ từ mở miệng: “Ngoại trừ việc cô ấy là người tôi yêu nhất ra cô ấy còn là cấp trên của tôi, chủ nhân của tôi.
Tối nay người thực sự bỏ tiền ra mời mọi người chính là cô ấy, cho nên thứ mà cô đang uống bây giờ là rượu của chủ tôi thế mà cô lại dám nhục mạ cô ấy.
Vậy nên, xin cô hãy nôn toàn bộ số rượu cô đã uống lúc trước ra!”
Nói rồi, không thèm nhìn đến vẻ mặt không dám tin của đám cô chiêu, Lục Đình Kiêu đưa mắt nhìn sang gã Lý công tử đang trợn mắt há mồm từ nãy đến giờ: “Đương nhiên còn cả mày nữa.
”.