Trong hội trường không thiếu những người yêu thích ẩm thực, thậm chí còn có phóng viên của chuyên mục ẩm thực cũng chạy tới vì nghe đồn bữa tiệc tối nay do William Fei đích thân thực hiện.
Hiện giờ mọi người đều phấn khích chờ đợi thực thần ra sân.
Chỉ một bữa tiệc này cũng đủ để thành một bài báo rồi.
Lúc này Phương Nhã đột nhiên kêu lên một tiếng: "Ế! Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện!"
Giọng của Phương Nhã rất lớn khiến tất cả mọi người đều nghe thấy, vì vậy mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía cô ta.
Thấy đã hấp dẫn được sự chú ý, Phương Nhã cố làm ra vẻ tò mò nhìn về phía Ninh Tịch: "Ninh Tịch à, người hôm qua viết thư tình theo đuổi cô ấy, chả phải bảo hôm nay sẽ vì cô mà chuẩn bị một bất ngờ lớn sao? Sao đến giờ còn chưa thấy đâu?"
Được Phương Nhã nhắc nhở, những người khác cũng bắt đầu nhớ tới rối rít phụ họa:
"Đúng rồi, bức thư tình kia còn bảo cái gì mà chuẩn bị món quà quý giá mê người nhất cơ mà!"
"Chúng tôi đều tò mò chết đi được, thật đáng mong đợi mà!"
"Cái gì bất ngờ? Lại có người muốn chuẩn bị món quà bất ngờ gì à?" Vài phóng viên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao lập tức hỏi dò.
"Chính là cái cô đóng vai nữ thứ Ninh Tịch ấy, hôm qua lúc đóng máy cô ấy đột nhiện nhận được một bức thư thật thâm tình nha!" Phương Nhã vừa nói vừa móc ra một tờ giấy màu hồng.
Thấy tờ giấy kia thì khuôn mặt của Tiểu Đào bỗng trắng bệch: "Sao có thể như vậy! Rõ ràng em ném bức thư ý đi rồi mà! Sao lại trong tay cô ta được!"
Ninh Tịch cũng nhíu mày.
"Chị Tịch, đều là em không tốt, em không nên vứt bừa bãi, đúng ra em nên đốt nó luôn mới phải! Làm sao bây giờ...!làm sao bây giờ..." Tiểu Đào gấp đến nỗi bắt đầu run rẩy.
Ninh Tịch vỗ vỗ mu bàn tay của cô an ủi: "Không sao, chỉ là thư tình thôi mà, Phương Nhã xâm phạm quyền riêng tư của người khác ngay chốn công cộng thế này thì hình tượng của cô ta cũng hủy, về sau chúng ta có thể phản kích lại!"
Hốc mắt Tiểu Đào đỏ hết lên: "Nhưng mà thật mất mặt...!hôm nay có nhiều người như thế...!đều là do em..."
Phương Nhã bên kia không chỉ đọc to thư tình một lần nữa ngay trước mặt mọi người, mà lại còn đem bức thư kia truyền tay cho tất cả mọi người thấy.
Có phóng viên nhìn thấy thì cười ầm lên rồi bắt đầu điên cuồng chụp lại...
Tô Diễn thấy thế hơi nhíu mày: "Người theo đuổi Tiểu Tịch liệu có vấn đề thần kinh không? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Trong mắt Ninh Tuyết Lạc lóe lên một nét cười ác ý, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ nói: "Nhìn giọng trong bức thư thì đúng là có vẻ bị thần kinh rồi.
Tám phần là một người có cuộc sống nghèo nàn, thấp kém lại nhạt nhẽo cho nên mới thông qua việc theo đuổi mà lấy được chút ỷ lại cho tinh thần.
Loại người như vậy thật ra có rất nhiều, Ninh Tịch cũng xui xẻo quá mới bị loại người này ám vào..."
Phương Nhã truyền tay xong thì đến gần Ninh Tịch, chớp mắt hỏi: "Thế nào Ninh Tịch? Sao cô không nói gì? Món quà bất ngờ của cô có tới hay không? Mọi người thật sự rất mong chờ đấy!"
"Đúng vậy đúng vậy! Bảo người ta nhanh lên đi! Chúng tôi đều rất ngóng chờ!"
"Phốc, chắc tên nghèo kiết xác đó không phải là đưa một xe bánh ngô hấp đến chứ?"
"Tôi chưa bao giờ ăn bánh ngô hấp đâu! Hôm nay xem ra được mở mang đầu óc rồi..."
Tất cả những phóng viên, những người đang live stream đều đang chờ xem náo nhiệt.
Trong góc, Tiểu Đào không chịu nổi nhục nhã cùng cảm giác tự trách mà len lén rơi nước mắt.
Cái Ninh Tịch không chịu nổi nhất chính là nước mắt của con gái vậy nên sứt đầu bể trán chỉ đển an ủi cô nàng.
Nhưng khi các phóng viên phát hiện Tiểu Đào khóc lóc thì lập tức đem ống kính hướng về phía Tiểu Đào...
Ngay lúc Ninh Tịch chuẩn bị phát hỏa thì "Ầm" một tiếng, cửa phòng hội trường bị người đẩy ra.
Mọi người lập tức quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa là giám đốc khách sạn mặc một bộ đồ cực kì nghiêm chỉnh đang đứng ở cửa, mà phía sau ông ta một người đàn ông cao to....