Ôm xong, đại não hỗn loạn lại tìm một lí do: "Cảm ơn Boss đại nhân đã nâng đỡ, cảm ơn vì ơn tri ngộ, cảm ơn vì đã giải vây cho tôi, nói tóm lại là cảm ơn anh rất nhiều! Tôi phải tới công ty làm việc chăm chỉ nỗ lực tiến lên đây!!"
Nói xong cô nhanh chóng biến mất như một cơn gió màu hồng...
Lục Đình Kiêu thì chưa kịp phản ứng lại vừa xong đã xảy ra chuyện gì, vẫn đang ngẩn ngơ tại chỗ...
Mãi một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại được, vừa xong hình như Ninh Tịch mới chủ động ôm anh một cái thì phải?
Quen nhau một thời gian dài như vậy, đây là lần chủ động đầu tiên và cũng là duy nhất...
"Á á á á...! Mắt chó của tôi hu hu hu! Vừa mới chữa khỏi xong giờ lại mù rồi! Vì cái què gì! Vì cái què gì mà lần nào những hình ảnh có lực sát thương lớn thế cũng bị ông đây nhìn thấy! Chết tiệt! Rốt cuộc thì tôi là cái gì chứ! Là thứ chỉ chuyên để chịu ngược sao?"
Bên cạnh truyền đến một tiếng kêu rên phá sóng...
Không biết Lục Cảnh Lễ chui ở đâu ra, thấy anh trai mình đang tỏ ra phơi phới trong lòng, liền bịt mắt tỏ vẻ đau đớn không muốn sống nữa.
"Sao lại tới đây?" Lục Đình Kiêu mỉm cười với cậu em trai.
Khóe miệng Lục Cảnh Lễ giật giật, xoa xoa da gà nổi đầy cánh tay: "Anh à, anh đừng có vừa cười vừa nói chuyện với em kiểu đó, ghê lắm, em không quen..."
"Tìm anh có chuyện gì?" Lục Đình Kiêu cũng để ý thấy tâm trạng mình lúc này hình như có hơi mất khống chế, nên anh khẽ ho một cái thu mặt lại, hỏi.
"Không có chuyện gì cả! Thì em thấy Hình Võ lén lén lút lút đi theo anh với Tiểu Bảo, nên...!nên em cũng lén lút đi theo cậu ta xem thế nào...!À, phải rồi, em còn đặt một thứ trên người Hình Võ nữa! Hê hê hê hê..." Lục Cảnh Lễ cười gian lấy ra một chiếc máy nghe trộm mini.
"Ừm, làm tốt lắm." Lục Đình Kiêu cũng không keo kiệt đến độ không khen nổi cậu em một câu.
Lục Cảnh Lễ mừng đến nỗi suýt nữa nữa thì lòi cả đuôi ra: "Tất nhiên rồi! Vừa xong em có nghe thấy chuyện ba mẹ đang chuẩn bị tới chùa Pháp Hoa để chọn xem có khuê nữ nhà nào có bát tự hợp với anh không đấy!"
"Anh, anh nói xem, chúng ta có cần phải làm gì đó không? Ví dụ như để mấy cô chiêu đó đều có bát tự không hợp với anh, sau đó chọn một bát tự cho Tiểu Tịch Tịch để cô ấy có bát tự vô cùng hợp với anh chẳng hạn! Nói không chừng như vậy ba mẹ sẽ thay đổi ý kiến đấy? Giờ người ta dường như ai cũng đều tin cái này thì phải!"
"Không cần." Lục Đình Kiêu bác bỏ: "Đấy là sự sỉ nhục đối với Huyền Tịnh đại sư."
Huyền Tịnh là cao tăng đắc đạo chân chính, sẽ không làm những chuyện lừa lọc nhau như vậy được.
Lục Cảnh Lễ xoa cằm gật đầu: "Oh...!Nếu là đại sư Huyền Tịnh, chuyện này thành ra rất khó giải quyết!"
"Ừ." Không ngờ...!Lục Đình Kiêu lại gật đầu, hơn nữa còn ra vẻ rất chắc chắn.
"..." Lục Cảnh Lễ ôm ngực, tỏ ý như trúng đòn sát thương.
"Được rồi được rồi, em không muốn nói chuyện với anh nữa đâu, những ngày tháng sau này, em cũng không muốn bị ngược nữa, em phải ra đi đây, em phải tìm một hòn đảo nhỏ để trị thương...!Thấy biểu hiện của anh lúc này, cuối cùng em cũng có thể yên tâm nghỉ dưỡng được rồi!!!"
Nghĩ tới kì nghỉ dài ba tháng, Lục Cảnh Lễ lại được tiếp máu hồi sinh.
Phải rời xa vùng đất vô tình này thôi!
Bãi cát! Biển rộng! Mỹ nhân! Gia tới đây!!!.