Trên giường lớn mềm mại, một cô gái đang chìm sâu vào giấc ngủ say, gò má ửng hổng, những sợi tóc đen nhánh rơi tán loạn trên chiếc gối trắng tinh...
Trái tim Lục Đình Kiêu không tự chủ được mà nhịp đập nhẹ dần, anh ngồi xuống cạnh mép giường, đột nhiên có cảm giác không muốn làm bất cứ cái gì nữa, chỉ cần cứ thế này ngắm nhìn cô...
Cái gì cũng không làm? Với tình huống này...
Dường như là không thể...
Kể từ khi cô rời khỏi Bạch Kim Đế Cung thì đã lâu thật lâu...!thật lâu lắm rồi anh chưa được nhìn cô gần đến như vậy...
Thật lâu rồi không chạm vào cô...
Dù biết không đúng nhưng cám dỗ này thật sự quá lớn, cố gắng kiềm chế cũng không có tác dụng.
Lục Đình Kiêu nhặt một lọn tóc nhỏ lên rồi nhẹ nhàng áp môi mình vào, tiếp theo đó là đôi môi mềm mại màu hoa anh đào...
Vốn chỉ nghĩ chạm vào một chút thôi, nhưng mà hiển nhiên đó là một hy vọng xa vời.
Ngay phút giây chạm vào cô, sự mềm mại cùng niềm hạnh phúc dâng lên khiến anh phải thở dài một hơi, sau đó không nhịn được mà chậm rãi nhẹ nhàng nhấm nháp.
Rồi sau cùng là dùng ngón tay đè nhẹ xuống cằm cô, khẽ tách môi cô rồi tiến vào càng sâu hơn, cảm nhận được càng nhiều sự thỏa mãn cùng hạnh phúc...
"Ưm..." Cô gái hít thở không thông liền rên nhẹ một tiếng.
Sống lưng Lục Đình Kiêu cứng đờ, đáng lẽ phải nên dừng lại mới đúng nhưng thân thể lại hoàn toàn không nghe lời lí trí, bởi vì sự chống cự nho nhỏ của cô mà càng thêm hưng phấn, ngậm lấy đôi môi của cô hôn sâu hơn...
"Lục...".
Ngôn Tình Nữ Phụ
Nghe cô rên rỉ tên của mình, Lục Đình Kiêu càng kích động hơn, anh bóp nhẹ eo của cô dường như muốn đem cô nhập vào sâu trong thân thể mình...
Bởi vì đau đớn trên môi mà Ninh Tịch nhăn mi, không vui quờ tay một cái: "Lục cải xanh..."
Lục Đình Kiêu: "..."
Nghe rõ ba chữ kia, cả người Lục Đình Kiêu cứng đờ.
Rồi sau khi bình tĩnh lại liền chôn đầu trong hõm cổ ấm áp của cô, thầm dở khóc dở cười, ngay cả tâm tư như con diều bay phấp phới trong gió cũng bị cô chặt đứt.
Lục cải xanh?
Tên gọi này...
Được rồi, dường như cũng không tệ lắm.
Rất đặc biệt.
Là dành riêng cho cô.
Mắt thấy màn đêm cũng sắp buông xuống, Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng gọi cô gái dậy: "Ninh Tịch...!Tỉnh dậy đi..."
Ninh Tịch mơ màng mở mắt ra, vừa mới tỉnh lại đã thấy khuôn mặt hoàn mỹ của một người đàn ông cùng đôi mắt dịu dàng.
"Hửm..." Cô đang nằm mơ sao?
Không đúng! Cô vẫn còn đang ở trong phòng nghỉ của Đại ma vương mà!
Ninh Tịch vội vàng bò dậy: "Boss đại nhân! Tôi ngủ rất lâu sao? Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Không lâu, vừa vặn hai tiếng."
"Đệch! Tôi là heo à! Thế mà lại ngủ suốt hai tiếng!" Ninh Tịch vội vàng xoay người xuống giường, sau đó sửa sang lại chăn gối.
"Đừng vội, lát nữa sẽ có người dọn."
"À..."
"Đi thôi, muộn lắm rồi, nên ăn cơm."
Sau khi Ninh Tịch tỉnh lại thì việc đầu tiên chính là hỏi thăm chính sự: "Đúng rồi ông chủ, ngài xem xong kịch bản chưa? Thế nào thế nào? Tôi có thể nhận sao?"
Thật ra thì cô vô cùng lo lắng, với cái cái tính luôn nghiêm khắc cổ hủ của Lục Đình Kiêu mà nói thì rất khó gật đầu cho cô đóng thể loại phim này...
"Xem một nửa." Lục Đình Kiêu trả lời.
"Xem một nửa?" Lấy tốc độ đọc của Đại ma vương mà nói...!hình như không có khả năng nha? Không khoa học! Chắc là do xem cẩn thận và vô cùng xét nét đi!
Ài, thật đáng buồn, chả lẽ phải đợi thêm ngày nữa sao? Đã gấp lắm rồi!!!!
Ninh Tịch là một người nóng vội, ngay cả một phút cũng không chờ được huống gì là cả một ngày, vì vậy đau khổ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hay chờ anh xem xong rồi mai tôi lại tới tìm anh?".