Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Không đợi Tô Dĩ Mạt mở miệng, Lương Bích Cầm đã cười lạnh một tiếng: "Có muốn xem cũng phải nhìn tâm tình, nhưng mà..."
Quản lí hiểu ý lập tức nhìn về phía Ninh Tịch lạnh lùng mở miệng: "Vị tiểu thư bên kia đã chọn lâu thế rồi, nếu cô không mua thì đi nhanh đi đừng làm lỡ việc làm ăn của chúng tôi! Không thấy tôi còn có vị khách quý cần chiêu đãi sao?"
Tô Dĩ Mạt nghe vậy chậm rãi nói: "Quản lí, dù sao người ta cũng là khách, ông đuổi người ta đi như vậy thì không tốt lắm đâu? Ai không biết còn tưởng tôi bảo ông làm thế!"
Ông chủ vừa nghe đã xua xua tay: "Sao lại có quan hệ với ngài chứ! Chủ yếu là trong cửa hàng gần đây thanh lí không ít hàng kém chất lượng nên hấp dẫn không ít loại đàn bà như thế kia tới mua! Chứ thật ra thì bình thường ít có chuyện như này lắm, những miếng ngọc bội kia doanh thu cũng thấp nên qua mấy ngày nữa cũng sẽ bị thu hồi...!nếu không, nếu không tôi lập tức bảo họ thu hồi? Bảo đảm tuyệt đối lần sau sẽ không xảy ra chuyện như này nữa, ngài xem có thể xử lí như vậy không?"
Ninh Tịch sờ cằm, rất tán dương cái lưỡi không xương của vị quản lí kia, không hổ danh là thủ hạ của Đại ma vương, quả nhiên, chỉ nịnh hót thôi mà cũng tu luyện tới cấp thần...
Quản lí nói đến miệng lưỡi phát khô thì Tô Dĩ Mạt mới thong dong mở miệng nói: "Ông là quản lí nên...!tất nhiên là do ông quyết định chứ."
Nghe Tô Dĩ Mạt đồng ý thì quản lí thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển qua Ninh Tịch với thái độ ngày càng tệ: "Nói cô đó, lời tôi nói cô không nghe thấy sao? Mấy loại ngọc giá rẻ này cửa hàng chúng tôi không bán, cô muốn mua thì đi chỗ khác!"

Quả nhiên, lời vừa ra thì tâm tình Tô Dĩ Mạt tựa hồ tốt hơn.

Quản lí thấy vậy lại càng ra sức đuổi người, bỗng khóe mắt ông ta liếc thấy ba người đàn ông mặc âu phục đang hướng thẳng về phía cửa hàng...
Khi thấy rõ người đàn ông trung niên đi đầu thì kinh hãi, làm sao đây...!đang êm đang đẹp sao đột nhiên vị này lại tới đây, lại không hề có thông báo trước!
Chẳng lẽ là cải trang vi hành?
Không đúng không đúng...!chắc không phải vì nghe Tô Dĩ Mạt đang ở đây nên cố ý đích thân tới chứ?
Chậc chậc, quả nhiên chuyện Tô Dĩ Mạt thành bà chủ là chuyện sớm hay muộn, may mà ông ta nhanh chân nịnh bợ trước, giờ mấy người này đến cũng chỉ là hưởng sái của ông ta mà thôi!

Nghĩ như vậy nên ông ta càng đắc ý, vội vàng nặn ra một nụ cười ân cần chạy về phía người đàn ông trung niên kia tiếp đón: "Dư...!Dư..."
Ai biết được ông ta mới nói một chữ thôi mà người đàn ông trung niên kia đã dẫn theo hai người sau lưng sải bước thẳng về phía nữ nghệ sĩ vừa đắc tội Tô Dĩ Mạt...
Quản lí nhất thời sững sờ: "Ngài...!ngài đây...!đây là?"
Lúc đó quản lí của Bảo Ngọc Hiên đã gọi bảo vệ tới, ra vẻ nếu Ninh Tịch vẫn không đi sẽ dùng biện pháp mạnh.
Ninh Tịch thờ ơ đưa mắt nhìn người bảo vệ yếu ớt trước mặt, đang muốn mở miệng thì lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói khách khí vô cùng lễ độ: "Cô đây muốn mua ngọc sao?"
Ninh Tịch ngẩng đầu lên: "Đúng là muốn mua ngọc, sao vậy?"
Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, cung kính nói: "Không biết tôi có vinh hạnh được phục vụ cô hay không?"
Ninh Tịch nghe vậy thì tỉ mỉ quan sát người đàn ông trước mặt một chút, nhìn cách nói chuyện cùng thái độ của ông ta thầm đoán đây là một nhân viên trong cửa hàng vì vậy liền nói: "Chắc không cần, quản lí của mấy người vừa mới nói sẽ không bán mấy món trang sức giá rẻ này nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận