Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Tần Mộc Phong tuy bị bánh bao nhỏ "chém" cho một nhát hung ác như vậy, nhưng sắc mặt của Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý cũng tốt hơn nhiều, hai ông bà cũng không còn lo lắng về những chuyện kiểu như sợ Tiểu Bảo bị sốt cao quá nên đầu óc có vấn đề nữa.

Tiểu Bảo của họ vẫn còn thông minh lắm!
Thằng bé rõ ràng là đang cố tình chỉnh Tần Mộc Phong mà.

Thật sự càng ngày càng giống Lục Đình Kiêu hồi nhỏ, tuy không thích nói chuyện nhưng cũng "xấu xa" ghê lắm!
Hai ông bà nhìn Tiểu Bảo tràn ngập yêu thương và tự hào, Tần Mộc Phong chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh hộc máu, được rồi được rồi, sự hi sinh của anh xem ra cũng coi là có cống hiến đi, chẳng phải như vậy càng tôn lên sự thông minh của tiểu tổ tông sao?
Cuối cùng, bữa cơm này xem như vẫn kết thúc một cách vui vẻ, nhưng chẳng nghi ngờ gì, tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, vì từ đầu tới cuối, bất luật mọi người có thử thăm dò thế nào Tiểu Bảo cũng không chịu nói một chữ.

Sau bữa tối, Ninh Tịch biết mọi người nhất định có chuyện cần bàn bạc nên cô đưa Tiểu Bảo về phòng trước.


"Giờ thì tính sao? Tiểu Bảo của chúng ta vẫn không chịu nói chuyện!" Nhan Như Ý than thở, sắc mặt Lục Sùng Sơn cũng trở nên ngưng trệ.

Tần Mộc Phong vì muốn lấy lại chút thể diện nên dùng từ ngữ chuyên môn của mình để giải thích: "Thật ra chuyện này cũng rất dễ hiểu, Tiểu Bảo không muốn nói chuyện là vì trong lòng vẫn luôn có bóng ma, tiềm thức của thằng bé luôn ở trong trạng thái tự bảo vệ và cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

"
"Nhưng mà nếu như để thằng bé hoàn toàn được thả lỏng và được ở trước mặt người có thể khiến nó hoàn toàn tin tưởng thì ắt sẽ tự mở miệng nói chuyện, thậm chí không cần phải dẫn dắt gì cả.

Điểm này, thật ra hoàn toàn trùng khớp với hướng phán đoán của tôi lúc trước.

"
"Ý của cậu là, muốn để Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện, chúng ta vẫn phải dựa vào! " Lục Sùng Sơn khẽ ho một tiếng, nói chung không thể dùng cách xưng hô là "cô gái kia" được nữa: "Vẫn phải dựa vào Ninh Tịch à?"
Tần Mộc Phong gật đầu: "Có thể hiểu là như vậy, Ninh Tịch là nhân tố vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói, cô ấy chính là nhân tố quyết định.

"
Thật ra những lời như vậy Tần Mộc Phong đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, tiếc là Lục Sùng Sơn quá cố chấp, không bao giờ chịu để vào tai.

Vì quá hi vọng, kết quả giờ lại thành ra thế này khiến cho Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Nhan Như Ý thở dài, tự an ủi bản thân: "Hồi trước cho Tiểu Bảo đi khám bao nhiêu là bác sĩ đều không có chiều hướng lạc quan, còn bảo tình trạng của thằng bé rất có khả năng cả đời này cũng không thể nói chuyện được, nhưng giờ ít nhất cũng biết được thằng bé vẫn có thế nói nói chuyện trở lại, như này là quá tốt rồi!"

Lục Sùng Sơn gật đầu: "Phải, đây là chuyện tốt!"
Nói xong, Lục Sùng Sơn nhìn về phía con trai: "Con đi theo ba.

"
Trong phòng làm việc.

Lục Sùng Sơn im lặng một hồi, như thể phải đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.

Một lúc lâu sau, ông mới nói: "Con đưa Tiểu Bảo đi đi.

"
Lục Đình Kiêu hoàn toàn không thấy ngạc nhiên với quyết định này của ông, nhưng ba anh có thể tự mình thay đổi ý kiến thì đúng là tốt hơn nhiều so với kết quả trong dự liệu của anh, cả chuyện Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện, anh cũng hoàn toàn không ngờ tới.


"Thời gian Tiểu Bảo ở chỗ của ba mẹ, đúng là chúng ta đã không thật sự chăm sóc tốt được cho nó, đây là trách nhiệm của chúng ta.

Nhưng giờ ba giao Tiểu Bảo cho con, cũng không có nghĩa là ba hoàn toàn yên tâm ở con! Nếu thằng bé ở chỗ con xảy ra vẫn đề gì, ba sẽ lập tức đón nó về, đến lúc đó con cũng không được có ý kiến gì hết, chuyện này con có đồng ý không?" Lục Sùng Sơn tỏ ra nghiêm túc nói.

Lục Đình Kiêu gật đầu: "Vâng.

"
Lục Sùng Sơn nghiêng mặt, bực mình khua tay như thể sợ mình sẽ phải hối hận: "Đi đi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận