Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Ninh Diệu Hoa cũng khiếp sợ không kém gì vợ mình, phần nhiều hơn là hối tiếc cùng ước ao, ông ta tốn trăm phương ngàn kế cũng không cách nào tiếp xúc với nửa sợi lông của Lục thị, ai mà ngờ đứa con gái không ra hồn này của ông ta lại là bạn thân của Lục Cảnh Lễ?
Chết tiệt, thật là sai lầm! Sao ông ta lại quên chứ?
Hiện giờ Ninh Tịch đang ký hợp đồng với Thịnh Thế, hơn nữa còn có tin đồn đích thân Lục Cảnh Lễ đào nó về, chắc chắn là rất coi trọng nó rồi.

Nhưng ông ta vẫn cho rằng đó chẳng qua là một vụ giao dịch mua bán thôi, con nhỏ Ninh Tịch chỉ là một quân cờ nho nhỏ nên làm sao ông ta ngờ bọn họ có quan hệ cá nhân như vậy.


"Tuyết Lạc, Ninh Tịch với vị Lục nhị thiếu này quan hệ rất tốt sao?" Ninh Diệu Hoa trầm giọng hỏi.

Móng tay Ninh Tuyết Lạc lúc này đã nghiến sâu vào da thịt, gắt gao nhìn chằm chằm hướng Ninh Tịch rời đi, đến khi Ninh Diệu Hoa hỏi cô ta mới phản ứng lại đc: "Cái này con cũng không biết, ba, tính cách của Lục nhị thiếu thế nào ba chắc cũng biết.

Anh ta không khó gần như Lục Đình Kiêu mà trước giờ đều rất thân thiết vớicác nhân viên trong công ty, Ninh Tịch là do đích thân anh ta đào về để đả kích Tinh Huy, cũng được coi như là một công thần, hai người họ có chút thân mật cũng không khó hiểu!"
Ninh Diệu Hoa gật đầu một cái: "Thì ra là như vậy! Nếu như có thể quen biết với Lục Cảnh Lễ thì còn cần gì một trợ lý nhỏ như Trình Phong! "
Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc cứng đờ, có chút khó xử nói: "Có thể quen biết anh ta đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà ba cũng biết, hiện giờ chị hiểu lầm nhà chúng ta quá nhiều, hay là! để con đi cầu xin chị?"
Trang Linh Ngọc đứng một bên nghe không nổi nữa: "Cầu cái gì mà cầu! Lục Cảnh Lễ kết bạn cả thiên hạ này, hôm nay người này mai người kia, có thể nhớ con kia được bao lâu? Thịnh Thế ngày nào mà chả có hợp đồng với người mới, nói không chừng ngày nào đó ném nó ra sau gáy không chừng! Chỉ là tiện đường tới đón nó thôi không phải sao?"
Lúc này trong đôi mắt Ninh Diệu Hoa lóe lên một tia sáng: "Tuyết Lạc, con nói Lục Cảnh Lễ đối với Ninh Tịch có! "
Tất nhiên Ninh Tuyết Lạc biết Ninh Diệu Hoa đang nghĩ cái gì, thật ra thì cô ta cũng từng nghĩ đến điều này nhưng cũng đã phủ nhận ngay lập tức: "Cái này hình như không thể đâu ba, người trong giới đều biết, Lục Cảnh Lễ không ra tay với nữ nghệ sĩ trong công ty.

"

Ninh Diệu Hoa thở dài, không khí giữa hai người vừa rồi cũng không giống loại quan hệ đó, nhưng mà ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

Chỉ cần có một chút quan hệ với Lục gia thôi cũng là một tài nguyên to lớn, huống chi Lục Cảnh Lễ còn là Nhị thiếu của tập đoàn Lục thị!
Đứa con gái mà ông ta vẫn luôn coi là gánh nặng này dường như vẫn còn chút giá trị lợi dụng?
Ba người vừa trở lại phòng tiệc đã lập tức có người đến hỏi thăm có đúng là người của Lục thị đến không, làm sắc mặt ba người khó coi vô cùng.

Vì mặt mũi mà cố bịa ra rằng đó là một thân thích họ Lục tới thăm nhưng không phải Lục gia của Lục thị kia.

Trên xe!

Ninh Tịch ôm bánh bao nhỏ đã buồn ngủ đến gà gật nhưng vẫn cố tỉnh táo, khiến Ninh Tịch đau lòng muốn chết vừa dỗ nhóc ngủ vừa nói: "Tôi đã bảo là về muộn rồi mà, sao không ở nhà chờ?"
Lục Cảnh Lễ oán hận liếc anh trai một cái sau đó cúi đầu nói xấu anh mình với Ninh Tịch: "Ha ha ha, tôi thì chả sao, nhưng cô nghĩ hai người họ chờ được à? Mới quá hai tiếng có năm phút thôi hai ma đầu kia đã đứng ngồi không yên rồi!"
"Anh ấy có gọi điện cho cô mà cô không nhận, cái vẻ mặt lúc đó sợ chết đi được! Sau đó cô lại nhắn tin kêu về muộn thì anh tôi lại sợ cô bị bắt nạt, Tiểu Bảo cũng bắt đầu dùng cực hình tra tấn tôi luôn! Thảm lắm đó cô biết không!"
"Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể thồ hai người này đến đây chờ cô thôi!"
"Vất vả lắm mới cách cô gần một chút thì họ mới yên thì đám người kia chạy tới, cô còn bị chặn lại nữa, nên tôi mới phải đích thân xuống cứu người đấy!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận