Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Lục Cảnh Lễ sợ hãi, khẩn trương nhìn Ninh Tịch qua kính chiếu hậu: "Tiểu Tịch Tịch, cô còn ăn chơi trác táng hơn cả tôi...!thế nên chắc không làm mấy chuyện như đi coi mắt này đâu nhỉ?"
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Trác táng cái đầu anh! Tôi có trác táng nữa...!nhưng mà đó là ông nội tôi sắp xếp mà! Lần này về, tôi thấy sức khỏe ông kém hơn trước kia nhiều lắm, tóc cũng trắng phau rồi..."
Trong lòng Lục Cảnh Lễ lộp độp, xong, nghe thế này xem ra là anh trai mình lành ít dữ nhiều rồi!
"Tiểu Tịch Tịch, muốn báo hiếu có rất nhiều cách mà...!chả lẽ cô muốn đi thật à?" Lục Cảnh Lễ hấp tấp hỏi.
Sau khi hỏi xong, Lục Cảnh Lễ đưa mắt nhìn anh trai một cái, vốn nghĩ anh mình bây giờ chắc lạnh đến độ làm tuyết rơi mười dặm rồi nhưng giờ lại im lặng, một chút phản ứng cũng không có.
Thấy anh mình như vậy, Lục Cảnh Lễ lại càng sợ hơn...
Giờ phút này Lục Đình Kiêu yên lặng đến bất bình thường.


Đây không giống như thực sự bình tĩnh mà giống như là sự lẳng lặng sau khi đã kìm nén cảm xúc ở mức cao nhất.
Anh muốn xuất hiện trước mặt cô một cách quang minh chính đại, muốn đích thân bảo vệ cô, muốn hôn cô trước mặt tất cả mọi người.

Cho dù là lúc cô mặc đồ nữ cũng muốn nói cho tất cả mọi người biết đây là người của anh, cấm không cho bất cứ ai động chạm...
Nhưng mà hiện giờ ngay cả quyền được theo đuổi cô một cách quang minh chính đại cũng không có chứ đừng nói là khẳng định chủ quyền.
Thân phận của anh rất đặc thù, mà sự nghiệp của Ninh Tịch lại đang lúc mấu chốt.

Nếu bị phát hiện có quan hệ với anh thì tất cả mọi cố gắng của cô sẽ hóa thành bọt biển hết, đến lúc đó dù cô có tiếp tục cố gắng thế nào đi nữa thì thành công mà cô dành được cũng bị quy chụp thành dựa hơi của anh mà có.
Anh thích dáng vẻ cô vì ước mơ của mình mà cố gắng phấn đầu một cách tràn đầy sức sống, anh càng không muốn chỉ vì sự ích kỷ của mình mà phá hủy mọi thứ của cô.
Ninh Tịch đang xoắn xuýt xem làm thế nào để giải quyết chuyện này êm đẹp thì trong lúc vô tình, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Đình Kiêu.
Đó là một đôi mắt thế nào...
Rõ ràng là một đôi mắt trong suốt lạnh lùng, giống như vạn vật trên thế gian này chẳng có nổi một cái có thể tiến vào thế giới của anh.


Nhưng khi cô nhìn sâu vào đáy mắt thì dường như đang nhìn thấy một ngọn núi lửa với những dòng dung nham nóng bỏng muốn đốt cháy cô sạch sẽ...
Trong xe đột niên an tĩnh lại.

Lục Cảnh Lễ nhìn anh trai, rồi lại nhìn Ninh Tịch, gương mặt tuấn tú nhất tời tối đen: "Này hai người...!có liếc mắt đưa tình cũng phải chú ý đến những người khác trong xe có được không?"
Một lát sau...
Lục Cảnh Lễ: "Được rồi, em sai rồi, em không phải là người...!hai người cứ tiếp tục coi thường em đi, gâu gâu gâu..."
.....
Châu Giang Đế Vảnh
Đưa Ninh Tịch với bánh bao nhỏ đến dưới căn chung cư, Lục Cảnh Lễ cũng không rời đi luôn mà tỏ vẻ đáng thương nhìn Ninh Tịch: "Chị dâu, em đói quá, em muốn ăn lẩu chị làm..."

Ninh Tịch ôm bánh bao nhỏ, híp hai mắt nói: "Gọi tôi là cái gì?"
"Anh Tịch ~!!! " Lục Cảnh Lễ đổi giọng trong nháy mắt.
Bấy giờ Ninh Tịch mới hài lòng: "Mấy người chưa ăn tối à?"
"Vừa tan làm là bay thẳng tới chỗ cô đó, tôi lúc nãy có ăn chút đồ ăn vặt trên xe nhưng anh Hai tôi thì chưa ăn gì đâu!" Lục Cảnh Lễ tiếp tục tỏ vẻ đáng thương, anh còn chưa dò ra được rốt cuộc là Ninh Tịch sẽ giải quyết cái đối tượng coi mắt kia như thế nào đâu, nhất quyết không thể rời đi, nếu không chắc chắn tối nay không ngủ được.
Ninh Tịch bất đắc dĩ, may mà trước khi đi cô đã cho Tiểu Bảo ăn cơm rồi, nếu không chắc chắn phải cùng chịu đói với hai người kia, đúng là không nhờ vả được đàn ông chăm trẻ con mà...
Đại khái là vừa rồi quá mức rung động, đến giờ Ninh Tịch vẫn không dám đối mặt với ánh mắt của Lục Đình Kiêu thế nên nói luôn: "Được rồi được rồi, lên hết đi, vừa vặn tôi cũng hơi đói!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận