Lục Đình Kiêu thả bút máy trong tay xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt không nhanh không chậm rơi vào cậu con trai đang nằm trên chiếu Tatami!
Lục Cảnh Lễ nhìn theo tầm mắt của anh: "Ấy, anh muốn làm cái gì?"
Lục Đình Kiêu đứng dậy, đi tới cạnh con trai: "Tiểu Bảo, ba đưa con đi ăn cơm.
"
Lục Cảnh Lễ: "Anh! anh muốn! "
Má nó! Vừa nãy tiểu gia đưa ra nhiều ý kiến như thế thì anh không hài lòng cái nào, kết quả lại đích thân ôm bom nguyên tử - Tiểu Bảo ra trận?
Được lắm, cách này rất ra dáng Đại ma vương!
Chỉ có điều độ phối hợp của bom nguyên tử có vẻ không cao!
Tiểu Bảo nghe được lời của ba ba xong cũng hoàn toàn ngó lơ, cắm đầu viết một chữ: No!
Cô Tiểu Tịch cho nhóc ăn no rồi mới qua đây, hơn nữa còn là đích thân cô Tiểu Tịch nấu nhé.
Lục Đình Kiêu nhéo mi tâm một cái, đổi lời: "Mang con đi gặp cô Tiểu Tịch.
"
Ba giây sau, Tiểu Bảo buông bàn tay nhỏ bé đang chống cằm xuống, lăn một phát nhảy khỏi chiếu, xỏ giày vào rồi chạy như bay đến cạnh ba ba giơ đôi tay ngắn ngắn lên!
Lục Đình Kiêu: "! "
Lục Cảnh Lễ: "! "
Quả bom này cũng dễ điều khiển quá!
Mắt thấy hai cha con đã chuẩn bị xong xuôi để lên đường, Lục Cảnh Lễ quả quyết ngoáy đuôi bám theo: "Em cũng muốn đi ăn!"
!.
.
Nửa giờ sau, trong một nhà hàng Nhật rất phong cách.
Nhà hàng này sử dụng bàn con, sau khi thực khách cởi giầy đi vào sẽ ngồi trên chiếu, ánh sáng trong quán khá dịu dàng khiến con người ta cảm thấy thư giãn thả lỏng.
Đối tượng coi mắt hôm nay còn chưa tới nên Ninh Tịch gọi một chai rượu nhẹ rồi tự rót tự uống.
Cô không hề nhận ra rằng, hơi chéo một chút đằng sau cô là một cặp Đại - Tiểu ma vương và Lục Cảnh Lễ.
Vào phòng ăn, Tiểu Bảo chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng nhận ra Ninh Tịch, bèn lạch bạch chạy tới.
Lục Đình Kiêu nhanh tay kéo lại, ngăn cản con trai: "Không được.
"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo căng lên, vẻ mặt viết rõ: Sao lại không được? Ba ba đã bảo dẫn con tới xem cô Tiểu Tịch mà!
Lục Đình Kiêu đảo mắt liếc con trai một cái: "Là mang con đến xem cô Tiểu Tịch nhưng chỉ được xem không được gặp.
"
Tiểu Bảo: "!!!" Bị lừa rồi!
Bị bế ra ngồi phía sau cô Tiểu Tịch, Tiểu Bảo rầu rĩ không vui, nhưng mà đối diện là cô Tiểu Tịch, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy nên tâm tình khá hơn nhiều lắm.
Sau khi ngồi xuống, đôi mắt Lục Cảnh Lễ xoay tít nhìn nhìn Ninh Tịch ngồi một mình phía trước: "Chậc chậc chậc, chẳng phải hẹn lúc 7h sao? Bây giờ đã là 7h10' rồi! Lần đầu tiên gặp mặt mà tới trễ tận mười phút! Mặc dù em chưa từng gặp Tịch Thế Khanh nhưng xem ra hắn ta cũng chẳng phải đối thủ lợi hại gì đâu! Chắc không cần Tiểu Bảo phải ra tay đâu!"
Ước chừng thêm một lúc, bầu rượu của Ninh Tịch cũng sắp cạn rồi mà người vẫn chưa thấy đâu.
Lục Cảnh Lễ có chút mất hứng: "Chắc không phải là không đến đấy chứ? Hại chúng ta lo lắng như thế!"
Vừa dứt lời, tấm rèm phía trước bị một bàn tay trắng nõn nâng lên, ngay sau đó thì một người đàn ông mặc âu phục trắng tinh bước vào.
Người này có mái tóc ngắn màu đen như mực, vóc người rất cao, tướng mạo cũng không phải loại đẹp trai hào nhoáng nhưng khí chất lại rất dịu dàng nho nhã, dễ khiến người khác sinh lòng hảo cảm và tín nhiệm.
Đặc biệt nhất chính là trên người anh ta có cảm giác thoát tục, một loại cảm giác khiến người ta bình tĩnh lại, cứ như anh ta đã đạt tới cảnh giới an bình của Phật giáo!
"Móa, cực phẩm rồi! " Nháy mắt thấy người đàn ông kia, trong nội tâm Lục Cảnh Lễ dấy lên một dự cảm xấu!.