Lục Cảnh Lễ muốn ra ngoài chạy như điên một vòng!
Thật hâm mộ quá! Có con trai thật tốt!
Giống như có thần trợ giúp vậy!
Đại khái là vì hạnh phúc đến quá bất ngờ nên Lục Đình Kiêu không kịp phản ứng lại.
Mặc dù Tiểu Bảo vẫn là lá bài tẩy lớn nhất của Lục Đình Kiêu nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo chân chính trợ giúp anh như vậy.
Là bởi vì chuyện tối nay sao?
Đúng là trong cái rủi có cái may!
Cuối cùng thì Lục Đình Kiêu ở lại, chó độc thân Lục Cảnh Lễ khóc như mưa đi về nhà một mình.
Trong phòng ngủ.
Ninh Tịch nằm với Tiểu Bảo trên giường, hát ru dỗ nhóc ngủ còn Lục Đình Kiêu ngồi mép giường phía bên kia, một đoạn ống tay vẫn được Tiểu Bảo nắm lấy.
Đợi Tiểu Bảo ngủ rồi, Ninh Tịch hỏi: "Nếu không thì tối nay anh ngủ với Tiểu Bảo đi? Tôi ngủ phòng dành cho khách."
"Ngủ cùng nhau." Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch nghe vậy thì sửng sốt, lúng túng gãi đầu một cái: "Như vậy hình như không ổn lắm?"
Lục Đình Kiêu: "Không sao, tôi không ngại."
Ninh Tịch: "..." Đại ma vương...!ngày càng bại hoại!
Boss đại nhân cũng đã nói không ngại bị chiếm tiện nghi, chẳng lẽ cô còn có thể nói mình ngại sao?
May mà giường cũng lớn, ở giữa còn có banh bao nhỏ nữa tính ra thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Ninh Tịch tắm xong bước vào phòng thì Lục Đình Kiêu đã nằm trên giường, mái tóc khi vừa tắm xong còn hơi xù xù, dịu dàng nhìn Tiểu Bảo đang say ngủ, điều này khiến trái tim Ninh Tịch không cẩn thận mà đột nhiên đập bình bịch.
Nghe tiếng bước chân, Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên: "Uống hết sữa rồi đi ngủ."
"..." Sao có cảm giác như Lục Đình Kiêu đang chăm hai đứa bé vậy.
Ninh Tịch uống sữa xong rồi bò lên cạnh Tiểu Bảo.
Lục Đình Kiêu tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ, sau đó cúi người hôn trán con trai một cái.
Thấy Ninh Tịch nhìn mình, Lục Đình Kiêu hơi nhướng mày: "Cũng muốn hôn chúc ngủ ngon sao?"
Ninh Tịch mở to mắt lắc đầu.
Cô chỉ cảm thấy dáng vẻ Đại ma vương dịu dàng chăm sóc Tiểu Bảo rất mê người nên mới nhìn thêm vài lần thôi mà! Nào có ý đồ bất chính gì!
Trong đôi mắt Lục Đình Kiêu thoáng qua một nét cười, đột nhiên nghiêng người nhào qua phía Tiểu Bảo, dưới con mắt trợn tròn của Ninh Tịch đặt xuống môi cô một nụ hôn.
Ninh Tịch: "!!!"
Má! Đại ma vương đang làm cái gì! Đã bảo chỉ ngủ cùng Tiểu Bảo thôi cơ mà?
Lục Đình Kiêu híp hai mắt lại, giấu đi một tia ám muội nơi khóe mắt: "Đây là thù lao hôm nay tôi giúp em."
Ninh Tịch: "..."
Buổi sáng hôm sau.
Ninh Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác chưa bao giờ có giấc ngủ ngon như đêm qua, cả một đêm không mộng mị.
Hơn nữa cả người cũng ấm áp, hơi nóng xông lên khiến đầu óc cứ mơ màng.
Không được, còn phải dậy làm bữa sáng thật ngon cho Tiểu Bảo nữa!
Ninh Tịch cuối cùng cũng tự ép mình mở mắt ra.
Kết quả, vừa mới mở mắt đã bị một lồng ngực trần đập vào mắt...
Sấm sét ầm trời!!!
OMG! Cái tình huống gì đây? Tại sao...!cô sẽ ngủ thành thế này!
Không biết cô chạy đến cạnh Lục Đình Kiêu kiểu quái gì hơn nữa cả người cũng đè lên anh, cho nên quần áo ngủ của Lục Đình Kiêu cũng bị cô cọ cọ cho rơi ra, lộ ra một mảng da thịt trần trụi...!mà tay cô thì đang đặt lên trên bụng với ngực của anh.
Ninh Tịch giật mình một cái, nghiêng nghiêng ngả ngả muốn bò dậy, nhưng mà chưa kịp lén lút trốn đi thì bàn tay của cô đã vô tình ấn nhẹ vào Lục Đình Kiêu, hơn nữa còn ấn vào chỗ không nên ấn....