Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Chùa Pháp Hoa.
Lục Đình Kiêu với Tiểu Bảo chờ trong xe còn Ninh Tịch nhanh chóng chạy xuống tìm ông nội.
Vòng qua đám đông đến dâng hương, Ninh Tịch chạy thẳng về sân sau đại điện.

Chạy qua mấy hành lang, tít trong một đình viện mới thấy bóng người quen thuộc, trừ ông nội ra còn có Tịch Bác Nghĩa cùng một nam một nữ trung niên.

Hẳn đây chính là cha mẹ của Tịch Thế Khanh.
"Ông nội..."

"Tiểu Tịch à, mau đến đây! Mau đến đây!" Ninh Trí Viễn thấy cháu gái chạy tới thì vội vàng đứng dậy dắt tay cô.
"Ông nội, cô, chú..." Ninh Tịch chào hỏi từng người, tâm tình có chút bất an.
Ba người Tịch gia thấy Ninh Tịch cũng kích động ngênh đón, Tịch phu nhân thấy cứu tinh đến thì kéo nhẹ tay cô: "Con chính là Tiểu Tịch à? Quả nhiên là một đứa bé ngoan, khó trách Khanh Khanh nhà chúng ta trở về cứ khen con ưu tú!"
Ninh Tịch vốn cho là Tịch phu nhân sẽ chỉ trích cô một trận nhưng không ngờ bà lại khen ngợi mình nên có chút ngây ngẩn.
"Đứa bé ngoan, đừng khẩn trương.

Vừa nãy trong điện thoại ông nội con chỉ nói quá lên thôi, mọi người đều biết chuyện này không có liên quan gì đến con hết, tối qua Khanh Khanh đã nói với chúng ta, nó cảm thấy với tính cách của hai đứa chỉ thích hợp làm bạn..."
Nghe đến đây Ninh Tịch vừa thấy thở phào nhẹ nhõm lại vừa thấy áy náy.
Lúc trước cô vẫn hoài nghi Tịch Thế Khanh, không ngờ anh không những không nói gì xấu mà còn nói tốt cho cô.


Thật đúng là làm bậy mà...!bây giờ Ninh Tịch thật hy vọng Tịch Thế Khanh là mấy tên cặn bã con nhà giàu, như vậy cô còn dễ xử lý một chút, nhưng lần này...
Tịch phu nhân kéo Ninh Tịch, hốc mắt đỏ ửng: "Gọi con tới cũng không có ý gì khác, chẳng qua là chúng ta nghĩ hết cách rồi nhưng vẫn không hiểu vì sao đang êm đang đẹp nó lại đòi xuất gia, cho nên mới ôm hy vọng cuối cùng gọi con đến! Tối qua nghe giọng của Tịch Thế Khanh thì nó cực kì tán thưởng con, con thử trò chuyện với nó xem, không chừng nó nghe con khuyên nhủ thì sao, bé ngoan, con có thể giúp cô khuyên nhủ Khanh Khanh sao?"
Tịch Bác Nghĩa đứng một bên lên tiếng: "Cái gì mà cực kì tán thưởng chứ, ba thấy thằng nhóc này tám phần là vừa ý Tiểu Tịch rồi, thích con bé thật đấy! Ngày đó ba bảo sắp xếp cho nó đi coi mắt nó còn định từ chối đấy, kết quả vừa mới nói đó là tiểu thư Ninh gia thì nó đã hỏi là tiểu thư nào, ba bảo là Tiểu Tịch thì nó lập tức đồng ý..."
"Vậy sao lúc về nó lại bảo Tiểu Tịch không phải loại hình nó thích, nói cái gì mà hợp làm bạn?" Tịch phu nhân khó hiểu.
Lúc này Tịch lão gia mới lên tiếng: "Tính của con trai bà đâu phải không biết, cái gì cũng không tranh, còn trẻ đã thích Phật, tính tình càng ngày càng lạnh nhạt...!Tôi thấy tám phần là Tiểu Tịch tỏ ra là không có ý với nó nên nó quyết định quy y để trốn tránh sự thật!"
Không đợi Ninh Tịch phải giải thích cho bọn họ thế nào thì mấy người lớn đã tưởng tượng ra được đại khái.
Mặc dù thực tế không hẳn như vậy nhưng thà để cho bọn họ hiểu lầm như vậy còn hơn, đỡ cho cô phải nghĩ xem ăn nói thế nào.
Tịch phu nhân nghe Tịch lão gia phân tích cũng cảm thấy hợp lí: "Chẳng lẽ thật sự Khanh Khanh vì chuyện này mà lẩn quẩn trong lòng sao...!cái này sao có thể?"
Vẻ mặt Tịch lão gia nghiêm trọng: "Lúc trước nó say mê Phật học tôi đã lo lắng ngày này sẽ xảy ra, quả nhiên...!ngay từ đầu nên ngăn cản nó tiếp xúc với mấy thứ linh tinh này!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận