Ninh Tịch nói xong con ngươi lập tức xoay tròn: "Boss đại nhân, anh thích kiểu vợ thế nào? Hiền lành? Mạnh mẽ? Hài hước? Đáng yêu? Hay ngốc nghếch?"
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái: "Thích hết."
Khóe miệng Ninh Tịch cứng đờ: "Hựm...!Boss đại nhân, anh cũng quá...!bác ái rồi đấy..."
Lục Đình Kiêu: "Vì đó là em." Vì là em, nên mới thích hết.
Ninh Tịch: "..." Giờ tôi yếu đuối lắm, không chịu nổi đòn này của anh đâu, cẩn thận tim không chịu được lên cơn đột quỵ giờ.
Tại khách sạn năm sao nào đó ở thành phố DiBu.
Đã ba ngày không có tin tức gì của Ninh Tịch, Quách Khải Thắng sắp sốt ruột phát điên: "Mục Dã à, người tối qua cậu tìm là ai thế? Rốt cuộc có đáng tin không?"
Giang Mục Dã đen mặt, không nói gì.
Không đáng tin?
Nếu người này không đáng tin thì chẳng còn ai đáng tin nữa đâu.
Thật ra, lúc gọi điện cho Lục Đình Kiêu anh thật sự cũng phải đấu tranh rất nhiều, lần đầu tiên anh cảm thấy căm hận sự vô dụng và bất lực của mình đến thế.
Cô gái mình thích, chính mình lại không bảo vệ được còn phải nhờ sự cứu trợ của người khác, có tên đàn ông nào chịu được chuyện này không...
Giờ anh thật sự tin vào quả báo rồi, năm ấy trẻ tuổi không hiểu chuyện làm tổn thương biết bao nhiêu cô gái, giờ thì phải trả giá hết một lượt rồi…
Trước đó, anh có gọi cho Trình Phong để hỏi tình hình, kết quả biết được vấn đề rất khó giải quyết, thế nên cũng không dám tùy tiện gọi điện thúc giục.
Nhưng giờ đã qua thời gian lâu vậy rồi, nói không chừng chắc cũng phải có tin gì rồi chứ?
Giang Mục Dã nghĩ rồi gọi điện thoại.
Nếu ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa, anh tuyệt đối...!sẽ không gọi cuộc điện thoại ngược anh đau cả gan này nữa!!!
"Alo, cậu à, cậu tìm được người chưa?"
"Rồi." Đầu bên kia truyền tới giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.
"Cô ấy thế nào rồi? Không sao chứ? Cháu có thể nói chuyện với cô ấy không?"
Lục Đình Kiêu cau mày, anh không muốn Ninh Tịch bị làm phiền vào lúc này.
Được rồi, chỉ là anh nhỏ nhen không muốn bà xã nhà mình nói chuyện với người đàn ông khác thôi!
Đặc biệt là người vẫn còn luôn nhung nhớ tới bà xã của anh.
Vì quá để tâm nên cho dù người khác chỉ chạm thử chút thôi cũng nghĩ là đang cướp mất của mình.
Lúc này, Ninh Tịch đang đo nhiệt độ, nghe thấy tiếng giống giọng Giang Mục Dã, cô sợ hãi biến sắc: "Aaaa!!! Chết rồi! Tự dưng em mất tích! Bên phía đoàn làm phim chắc giờ đang sốt ruột lắm! Ông xã, mau đưa điện thoại cho em nào!"
Ừm, từ góc độ này mà nói, Ninh Tịch đúng là một diễn viên hiếm thấy...
Tốc độ nhập vai đúng là đẳng cấp thượng thừa luôn...
Tuyệt đối sẽ không bị lộ!
Lục Đình Kiêu: "Ừm!" Anh liền đưa điện thoại cho cô.
Ninh Tịch vội nghe máy:"Alo, Giang Mục Dã!"
"Ninh Tiểu Tịch! Rốt cuộc bà bay đi đâu vậy hả! Bà làm tôi sợ chết khiếp rồi đấy! Bà hết chuyện rồi chạy tới Philadelphia chơi trứng à! Đã thế...!vừa xong sao tôi nghe thấy một tiếng ông xã...!Bà gọi ai đấy?" Giang Mục Dã ngập ngừng nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.
Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
3.
Mất Khống Chế - Tiểu Thất Tể Tử
4.
Đến Muộn
=====================================
"Chắc ông nghe nhầm đấy!" Ninh Tịch nói dối không đỏ mặt, sau đó lại bịa ra một lí do lấp liếm cho qua: "Ông cũng biết đấy, bên này trị an kém, tôi bị một đám người bắt cóc nhưng may có cậu ông kịp thời tới nên không có chuyện gì nữa rồi!"
"Bà thế nào rồi? Không sao chứ? Có bị thương không?" Giang Mục Dã sốt sắng hỏi.
"Chỉ bị thương chút thôi, không đáng ngại, phải rồi phải rồi...!Đừng nói chuyện này nữa, giờ tôi có một chuyện rất quan trọng cần phải bàn với ông đây!" Ninh Tịch vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng nói.
"Chuyện gì thế?" Giang Mục Dã nghi ngờ hỏi.
Ninh Tịch lén đảo mắt nhìn khắp phòng, thấy Lục Đình Kiêu đã đi tìm bác sĩ không còn ở đây nữa, cô vội nói: "Ông dạy tôi với, dạy tôi xem làm thế nào để tỏ tình với một người đàn ông ấy!!!".