Vừa dứt lời, không đợi cô rời đi thì trong ánh mắt lạnh lẽo của Lục Đình Kiêu bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, giữ chặt lấy cái ót của cô hôn một nụ hôn sâu...
Bên trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, loáng thoáng nghe được tiếng nước mập mờ cùng âm thanh quần áo ma sát vào nhau rất nhỏ dần dần khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng...
Lục Đình Kiêu ôm cả Ninh Tịch lẫn đám chăn quấn quanh cô vào lòng, hôn đến tận cùng.
Bàn tay không khống chế lần vào dưới lớp chăn, từ cần cổ thon dài xinh đẹp của cô cho đến xương hồ điệp xinh đẹp nhất trên cơ thể cô rồi trượt theo sống lưng xuống dưới, cho đến khi chạm vào mảnh vải duy nhất trên người cô...
Cô gái nhỏ này quả thật là không mặc gì từ đầu tới chân, trừ một chiếc quần lót mỏng ra thì đúng là không có cái gì...
"Chết tiệt..." Trên mặt Lục Đình Kiêu lộ ra vẻ sắp chịu hết nổi, anh nắm chặt lấy cằm cô, nụ hôn càng ngày càng trở nên hung bạo.
Đầu óc Ninh Tịch lúc này đã nhuyễn như cháo, đầu lưỡi bị mút đến tê dại.
Cô cảm nhận được một bàn tay to lớn đang lướt qua da thịt mình khiến cô run rẩy từng cơn, cảm giác xa lạ này khiến cô có chút không quen nhưng lại không có cảm giác chán ghét hay bài xích như trong quá khứ...
Cho dù lúc này đối phương sắp mất đi khống chế trở nên vô cùng nguy hiểm thì cô vẫn yên tâm...
Chỉ vì người này...!là anh.
Ngay sau đó thân thể Ninh Tịch bị đè xuống giường lớn.
Trong bóng đêm, đôi mắt của anh sáng lập lòe như dã thú đã đói bụng vạn năm, chặt chẽ khóa cô lại: "Mặc quần áo."
Hô hấp Ninh Tịch đã rối loạn, khuôn ngực phập phồng kịch liệt nghe vậy thì ngẩn người: "Hửm?"
Tỉnh táo lại một chút, Ninh Tịch chớp mắt hỏi: "Anh chắc chắn là muốn em mặc vào chứ? Sao em cảm giác như thế có chút sai lệch so với kịch bản gốc vậy?"
"Kịch bản gì?" Anh nhìn cô, giọng nói đè nén đến cực độ.
Ninh Tịch nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chẳng phải là nam chính nữ chính thổ lộ nỗi lòng xong rồi thì củi khô bốc lửa, ừ ừ a a, đêm xuân ấm áp các loại cả đêm sao..."
"..." Lục Đình Kiêu nghiến răng, cắn môi cô một cái coi như trừng phạt: "Em chắc chắn cơ thể của em bây giờ chịu được?"
Cái giọng điệu nguy hiểm này khiến Ninh Tịch run run, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Dẫu cho trên người cô không hề bị thương mà khỏe khoắn chạy nhảy khắp nơi thì cô vẫn cảm thấy hơi quá sức...
"Ách...!chờ một chút! Cái này phải nói cho rõ...!Anh thật sự không muốn làm theo tình tiết của kịch bản sao?" Ninh Tịch nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Em nhớ...!lúc mới quen có ai đó nói, chỉ chấp nhận quan hệ dựa trên tiền đề là hôn nhân thì phải?"
Lục Đình Kiêu híp hai mắt lại, lộ ra một tia sáng lạnh lẽo: "Chẳng lẽ em định không chịu trách nhiệm với tôi?"
Ninh Tịch ngẩn ngơ, sau đó đè anh lại nói: "Có chỗ không đúng...!kịch bản này không đúng...!chẳng phải nên là đàn ông chịu trách nhiêm với phụ nữ sao?"
Lục Đình Kiêu hơi gật đâu: "Cũng được."
Ninh Tịch: "..." Rớt hố rồi! Nói chuyện với Đại ma vương tuyệt đối không thể phân tâm...
Vì vậy, đêm nay Ninh Tịch không thể không bắt đầu cân nhắc vài vấn đề khác...
Tỏ tình chỉ là một phút xúc động, vậy sau tỏ tình thì thế nào? Nên xử lý thế nào?
Quan hệ của cô với Lục Đình Kiêu hiện giờ...!là quan hệ gì?.