Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng


Cuối cùng chiếc Maybach màu đen cũng dừng lại trước cửa lớn, cửa xe mở ra, hai người một lớn một nhỏ cùng bước xuống.
Hai bố con mặc bộ âu phục cùng màu được đặt may thủ công.

Vì để phù hợp không khí ngày hôm nay, Lục Đình Kiêu cũng thắt cà vạt, còn bánh bao nhỏ thì đeo nơ đỏ, thoạt nhìn rất có không khí vui mừng.
Một lớn một nhỏ vừa mới xuất hiện liền lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Mấy người giúp việc vội vàng tươi cười chào hỏi.
"Chào Đại thiếu gia!"
"Chào Tiểu thiếu gia!"
.....
Nhan Như Ý thấy con trai và cháu trai bảo bối tới thì bèn khẽ thở phào, cười tươi tới đón: "Ôi, bảo bối của bà đến rồi à!"
Lục Sùng Sơn thấy Tiểu Bảo đến rồi, khuôn mặt nghiêm túc cũng như mềm ra: "Tiểu Bảo đến rồi!"

Năm nay không giống với các năm trước, dù sao năm nay cũng là đại thọ của ông, cho dù là vì hình ảnh danh dự hay tình cảm cá nhân, ông vẫn rất hi vọng cậu cháu trai duy nhất của mình có thể tới tham gia.
Dù sao thì thằng bé cũng là cháu ruột duy nhất của ông cơ mà.
Hai đứa con trai, chẳng có đứa nào khiến người ta bớt lo cả.

Một đứa theo chủ nghĩa không kết hôn, một đứa thì còn chẳng hứng thú với cả nam lẫn nữ.

Những tưởng là sắp tuyệt hậu đến nơi rồi thì Tiểu Bảo xuất hiện, giống như ánh sáng cuối con đường vậy.
Huống chi thằng bé này lại khiến người ta càng lúc càng yêu thương, lại ưu tú hơn những đứa trẻ cùng tuổi trên mọi phương diện, thậm chí còn hơn cả Lục Đình Kiêu năm đó nữa…
Từ khi có Tiểu Bảo, nhà họ Lục có người kế nghiệp, lòng Lục Sùng Sơn thoáng cái đã yên ổn, mấy năm nay cũng rất thư thái, còn chẳng buồn quản tới hai đứa con trai nữa.

Ai ngờ được trước số trời, sai một li đi một dặm, ông không ngờ sau này lại xảy ra chuyện động trời như vậy, khiến ông tự trách suốt hai năm.

Trong hai năm qua, tình hình của Tiểu Bảo lúc tốt lúc xấu, ông trơ mắt nhìn đứa trẻ vốn lanh lợi trở thành một con rối không có linh hồn.

Mây đen như bao phủ khắp nhà họ Lục, trong ngực ông lúc nào cũng có một tảng đá lớn chèn ép.
Mà hiện tại...!cuối cùng cũng thấy Tiểu Bảo dần dần có hi vọng, nhưng hi vọng này lại thành lập trên một nỗi lo khác.
Mỗi ngày ông đều sống trong nơm nớp lo sợ, không giám thả lỏng, có vui… nhưng nhiều hơn là lo sợ, lo sợ giẫm phải vết xe đổ, dẫn tới tai nạn còn nghiêm trọng hơn…
Lục Sùng Sơn nhớ lúc Tiểu Bảo còn nhỏ, thằng bé ngồi trên đầu gối ông, ngẩng đầu cười khanh khách, cất giọng non nớt gọi "ông nội".

Đôi mắt ông bỗng đỏ ửng, bèn mở miệng nói: "Đình Kiêu, con dẫn Tiểu Bảo vào phòng chơi một lát trước đi, hôm nay đông người, đừng để dọa thằng bé, đợi lát nữa khách đến gần đủ rồi thì dẫn ra chào hỏi với mọi người một chút thôi."
"Vâng ạ." Lục Đình Kiêu gật đầu, tựa như đã nhận ra cảm xúc của ba mình, anh mở miệng nói: "Tiểu Bảo có chuẩn bị quà cho ba."
Tiểu Bảo mở to hai mắt, khẽ gật đầu phụ họa.
Lục Sùng Sơn nghe xong, cảm xúc nặng nề như tan đi mấy phần, bèn cười nói: "Ồ, là thật sao? Tiểu Bảo thật hiếu thảo, ông nội chờ mong quá!"
Nhìn một lớn một nhỏ vào nhà, Nhan Như Ý thở dài: "Đợi Tiểu Bảo tốt hẳn lên, Đình Kiêu lấy Tử Dao, trái tim này của tôi mới có thể thả lỏng được."
Lục Sùng Sơn lắc đầu: "Nào có dễ dàng như vậy."
Một lớn một nhỏ này đã sắp bị người phụ nữ kia ăn hết rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận