Yêu Một Kẻ Ngốc

Giản Tuỳ Anh bị bệnh chẳng nhẹ cũng chẳng nặng, hơi sốt, nhưng  đầu óc hắn quay cuồng, nằm ở nhà hai ngày.

Hai ngày này ngoại trừ thư ký Lương gọi điện cho hắn với người đưa cơm, không một ai hỏi qua hắn.

Đứa nhỏ nhà thư ký Lương mới lên tiểu học, nên không thể đến chăm sóc hắn, Giản Tuỳ Anh cũng sẽ không gọi cô dến đây, tự mình uống thuốc hai ngày mới đỡ hơn một chút.

Đợt này hắn bị bệnh cũng là do tức giận mà nên, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Tuy rằng bệnh đã khỏi, nhưng loại tâm tình mệt mỏi thì rất khó để khỏi trong một thời gian ngắn, hắn ở nhà lười biếng vài ngày, không muốn đi làm không muốn ra khỏi cửa.

Hắn thấy tim mình quá mệt mỏi rồi.

Từ nhỏ đến lớn, tốn không ít tâm tư vào giáo dục em họ, trên lưng gánh đủ áp lực, cảm giác bị người thân cảu mình phản bội, ngoại trừ tức giận ra thì chỉ có thương cảm ngập lòng.

Hắn làm ăn nhiều năm như vậy, chuyện tức giận gì cũng đã nếm qua, mệt mỏi như thế nào cũng đã trải qua, nhưng loại chuyện bị người thân của mình hãm hại, thì tuyệt đối là lần đầu đụng phải.

Chỉ một lần thôi mà cũng làm cho hắn cảm thấy thất bại thảm hại, lạnh thấu tim gan.

Nếu không phải vì nhân nhượng dì cả, hắn chắc chắn sẽ túm thằng nhóc Bạch Tân Vũ kia về rồi xử lý thích đáng, nhưng hắn cứ nghĩ đến dì cả thì mọi ý nghĩ độc ác đều không thể ngoi lên nổi.

Cái cảm giác xung quanh không có ai để bám lấy ngược lại còn âm thầm hãm hại hắn, nếu không phải người trong cuộc thật sự không thể hiểu được.

Hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, thân thể khó chịu, lòng cũng mệt mỏi.

Chuyện này cũng không phải là không có lợi, lợi ở đây chính là cuố cùng hắn không cần phải quyết tâm không nghĩ đến Lý Ngọc nữa.

Cứ ngây ngốc qua vài ngày, hắn chậm rãi trở lại bình thường.

Tự mình an ủi mình, lại làm một con rồng sống.

Đã hơn một tuần không đến công ty, dồn một đống việc, hắn vừa trở lại công ty đã vội đến cả cơm trưa cũng chưa có thời gian ăn.

Khiến hắn có chút bất ngờ đó là, ở công ty hắn đụng phải Lý Ngọc đã lâu không thấy mặt.

Hai người đối mặt nhau. Lý Ngọc mặc một bộ vest, trên tay ôm một chống tài liệu dày cộm, tay kia đang cầm điện thoại nghe, lúc nhìn thấy hắn, dừng lại một chút.

Giản Tuỳ Anh vẫn luôn muốn gặp hắn, nhưng gặp rồi lại như trước không biết phải làm thế nào cho phải. Hắn thấy mình nên đến gần hơn, đáng tiếc Lý Ngọc lại trưng cái mặt lạnh lùng ra, vừa nhìn đã biết không dễ chọ, hai là bây giờ, hắn thật sự chẳng có hứng đó.

Lý Ngọc thấy hắn muốn lại gần, vội vàng cúp điện thoại, mắt không nháy nhìn hắn.

Giản Tuỳ Anh kéo khoé miệng nở nụ cười một chút, nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, nói mỉa mai: “Cậu nghĩ tôi sẽ cưỡng gian cậu ở đây? Nhìn điệu bộ của cậu đi, đồ bệnh.” Giản Tuỳ Anh đảo mắt, xoay người rời đi.

Lý Ngọc ngẩn người, nhìn bóng lưng của Giản Tuỳ Anh một hồi lâu không lấy lại tinh thần được.

Tuy rằng thắng được Lý Ngọc một hiệp, nhưng trong lòng Giản Tuỳ Anh cũng chẳng thấy thoải mái lên tí nào, ngược lại càng cảm thấy quan hệ tồi tệ đi, thật đau đầu.

Cũng không phải hắn chưa tững nghĩ đến chuyện có nên đi xin lỗi Lý Ngọc hay không. Dù sao chuyện mình làm lỡ trận đấu của cậu, quả thật là lỗi của hắn.

Nhưng hắn không thể mặt dày như vậy.

Hơn nữa hắn lại có cảm giác, chẳng sợ bản thân bước từng bước đến, mà là Lý Ngọc chẳng muốn hắn lại gần nữa.

Lý Ngọc ghét hắn rõ ràng như thế, dù cho là ngủ với nhau nửa năm đi chẳng nữa thì cũng chẳng thay đổi nhiều lắm, thật đúng là ly kỳ.

Cho nên ngay từ đầu hắn đã nhận định Lý Ngọc không có sai, tâm người này, thật sự quá khó dò.

Nhưng hắn thật sự không muốn buông tha cho Lý Ngọc, nếu xem Lý Ngọc là một thách thức, như vậy hắn đã vì việc này mà trả giá quá nhiều, trả giá càng nhiều, hắn lại càng không cam lòng buông tha. Vả lại với Giản Tuỳ Anh, hắn luôn luôn muốn vượt qua mọi thử thách, trèo lên những đỉnh núi cao, thật sự có cảm giác thành tựu to lớn.

Thôi thì cứ từ từ đã, hắn nghĩ vậy.

Chờ khoảng thời gian này qua đi, chờ Lý Ngọc gần hết giận, hắn mới tìm thời cơ hành động.

Trong khoảng thời gian này Giản Tuỳ Anh bận rộn với một số dự án lớn, chỗ đảo Tần Hoàng kia chỉ gần hai tháng nữa là hoàn thành, khách sạn ở đảo Hải Nam cũng đã ký hợp đồng, chỉ còn đang tìm đội thi công thích hợp.

Cuộc sống của hắn dường như trở về như trước, không biết đến Lý Ngọc. Mọi tinh lực (tinh thần và thể lực) dồn hết hết công việc, lúc nào nhàn rỗi thì tìm mấy đám bạn đi uống rượu chơi nhạc, hoặc là hẹn tình nhân nhỏ làm tình, hai ngày cuối tuần về nhà ăn cơm một chút.

Không có Lý Ngọc, ngày qua ngày của hắn quá ung dung tự tại, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy trống rỗng, chính là loại cảm giác rỗng tuếch của cuộc sống sau khi không còn Lý Ngọc, càng ngày càng mãnh liệt, làm như thế nào cũng không thấy thể lấp đầy.

Ngày cứ trôi qua, đảo mắt trời đã ấm dần lên.

Từ lần đụng mặt ở công ty đó, Giản Tuỳ Anh cũng chưa gặp lại Lý Ngọc, ba tháng trôi đi, Lý Ngọc lại xuất hiện ở công ty hắn, hơn nữa còn chủ động vào văn phòng hắn.

Lúc Giản Tuỳ Anh nhìn thấy người gõ cửa đi vào, cả trái tim như bị kéo căng.

Lý Ngọc thay đổi kiểu tóc, tóc ngắn hơn một chút, lộ ra vầng trán cao rộng, nhìn cực kỳ khoan khoái đẹp trai, so lại với thời điểm quen biết cậu một năm trước dường như đã trưởng thành không ít.

Mắt thấy cậu đi đến vững vàng trước mặt mình, trong lòng Giản Tuỳ Anh không tránh được xúc động.

Giản Tuỳ Anh trưng điệu bộ kiêu ngạo, tựa vào ghế, không nói gì nhướng cao lông mày nhìn cậu.

Lý Ngọc cầm thứ gì đó để lên bàn, điệu bộ hoàn toàn là đến giải quyết công việc: “Đây là tin tức thêm về mảnh đất ở Bắc hải, tôi hỵ vọng anh có thể đưa người của công ty gia súc kia đến một chuyến.”

Giản Tuỳ Anh híp mắt nhìn hắn một lát, mới chậm rãi cầm tài liệu trên bàn lên, lật hai trang, từ mũi phát ra một tiếng “ừ”, không nói thêm gì.

Lý Ngọc cũng chờ hắn nói chuyện.

Hai người dường như đang so xem ai sẽ là người thiếu kiên nhẫn hơn, cứ như vậy mà giằng co trong lúng túng.

Cuối cùng vẫn là Giản Tuỳ Anh mở miệng trước: “Lần này, có  thể hoàn thành về cơ bản không.”

“Có thể, anh phải nói chuyện với anh tôi.”

Giản Tuỳ Anh liếc mắt nhìn lịch làm việc của mình: “Tôi sẽ liên lạc với trưởng phòng Lý. Tháng này không thể rút được ngày nào, tháng sau đi, từ hãy đặt vé, tôi thương lượng với bên kia xong mới quyết định.”

“Được.”

Giản Tuỳ Anh thấy vẻ lãnh đạm của cậu, trong lòng hơi khó chịu, nhịn không được nói: “Bao lâu rồi cậu không tới công ty?”

“… Không nhớ rõ.”

“Vì sao lại không đến?”

“Bận ở trường.”

Giản Tuỳ Anh lặng im một chút, do dự mở miệng: “Cậu chuyện kia, thế nào, quyền anh ấy.”

Lý Ngọc ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhếch nhếch khoé miệng: “Bị xử phạt.”

Trên mặt Giản Tuỳ Anh hiện lên chút xấu hổ, nhưng cũng không định xin lỗi: “Về sau đến công ty nhiều hơn đi, có chút tài liệu quan trọng của công ty ở trong tay cậu, cậu không muốn làm thì sớm bàn giao lại, đừng làm trễ chuyện của tôi.”

Chuyện ba phòng kia, nếu không phải do Lý Ngọc gây sự với hắn còn tức giận không chịu phối hợp, thì ít nhất lúc phát hiện có một phòng không được sang tên, hắn sẽ nghĩ được cách lấy về. Tuy rằng hắn không trách Lý Ngọc, dù sao cũng do hắn xúc phạm cậu trước, nhưng lại bởi vì việc tư mà làm trễ chuyện công, chạm vào kiêng kỵ của hắn, hắn không bao giờ … muốn nghĩ dến nữa.

Lý Ngọc lạnh nhạt nói: “Về sau tôi sẽ đến một tuần ít nhất một lần.”

Giản Tuỳ Anh hơi ngạc nhiên nhìn cậu, hắn còn tưởng hai người còn phải căng thẳng nữa, Lý Ngọc cứ vậy mặc kệ mà chạy lấy người. Nhưng lại nghĩ, dự án Bắc Hải kia cậu phụ trách rất nhiều chuyện, nếu cứ bỏ mặc như vậy thì anh trai cậu sẽ không bỏ qua cho cậu.

Trogn lòng Giản Tuỳ Anh hơi mừng thầm: “Tháng sau đi Bắc Hải, cậu có phải đi chứ.”

Mí mắt Lý Ngọc chẳng thèm nâng: “Phải.”

Giản Tuỳ Anh nghĩ Bắc Hải rất gần Hải nam, đến lúc đó có thể thuận đường đưa Lý Ngọc đến Hải Nam một chuyến, nhìn qua khách sạn kia, thuận tiện nghỉ phép và vân vân. Nhưng hắn chưa nói, nói ra Lý Ngọc cũng chẳng hoà nhã gì với hắn, vẫn là cứ tiến hành theo chất lượng thôi, vì thế hắn kiên trì hỏi một câu: “Tí nữa tan tầm, tôi mời cậu ăn cơm.”

Ánh mắt Lý Ngọc loé lên, đường cong gương mặt có chút cứng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại được thái độ bình thường: “Buổi tối có việc.”

Tâm tình Giản Tuỳ Anh phút chốc đã tụt xuống, nhưng chưa từ bỏ ý định nói một câu: “Chỉ là rau dưa thôi, buổi tối cậu cũng phải ăn cơm chứ.”

Lý Ngọc không mở miệng, dùng im lặng cự tuyệt.

Giản Tuỳ Anh không nén được thất vọng, tinh thần hơi suy sụp hiện lên nét mặt, phất phất tay: “Được rồi, vội thì đi đi.”

Lý Ngọc làm như thể trong phòng có độc gây bệnh, vừa nghe xong đã xoay người bước đi ngay lập tức.

Giản Tuỳ Anh hung hăng chỉ ngón tay vào bóng lưng của cậu, miệng lầm bầm một câu: “Mẹ nó.”

Nếu như theo dự tính đi Bắc Hải trước rồi đi Hải Nam, thì cũng phải bố trí được một tuần, cuối tháng Giản Tuỳ Anh cực kỳ bận không thể sắp xếp được nên kế hoạch phải lùi lại lần nữa.

Mà bên Lý Huyền cũng không gọi đến, là hắn cầu chính phủ chứ không phải chính phủ cầu hắn, nên đương nhiên chính phủ  không vội.

Giản Tuỳ Anh vẫn ở Bắc Kinh, cực kỳ bận rộn.

Quả nhiên Lý Ngọc làm đúng như lời cậu nói, bắt đầu đi làm, bình thường một tuần đến ít nhất một ngày, so với Giản Tuỳ Lâm  ngày trước có tích cực đến công ty thì cậu giờ đã chịu khó hơn rồi.

Chủ yếu là vì chuyện Bạch Tân Vũ lần trước, bây giờ Giản Tuỳ Anh đã không còn tín nhiệm cũng rất tức nó, nhìn thấy nó thì sắc mặt sẽ không tốt, nên chỉ khi có việc Giản Tuỳ Lâm mới đến công ty.

Số lần nhìn thấy Lý Ngọc cũng nhiều hơn, quan hệ căng thẳng giữa hai người cũng dịu đi một chút, Giản Tuỳ Anh lại bắt đầu rục rịch, dần dần khôi phục điệu bộ vô lại trước kia, một lần nhìn thấy chẳng thèm hỏi ý kiến đã động tay động chân, thỉnh thoảng sẽ hẹn này hẹn nọ, không có việc gì cũng tặng ít đồ nhỏ, chẳng qua hầu như đều bị từ chối.

Bây giờ Giản Tuỳ Anh cũng không cứng quá, hắn biết làm mất lòng Lý Ngọc thì rất dễ, nhưng để lấy lòng thì lại cực kỳ khó, hắn không muốn quan hệ của hai người đang chậm rãi khôi phục lại hỏng lần nữa.

Có lẽ Giản Tuỳ Anh đã có đủ kinh nghiệm, hiểu được đạo lý ác giả ác báo, thái độ kiêu ngạo với Lý Ngọc của hắn đã bớt chút so với điệu bộ chuyên quyền trước kia, hiện tại hắn sở tác sở vi (suy nghĩ để hành động), càng ngày càng như theo đuổi một người.

mà Lý Ngọc đối với hành động vuốt lông của Giản Tuỳ Anh cũng đã nguôi, bởi vì cũng chẳng muốn đụng chạm đến hắn, bị hắn trêu chọc chỉ im lặng hoặc bỏ chạy lấy người, cố gắng không kích thích hắn.

Cứ như vậy, Giản Tuỳ Anh bị Lý Ngọc làm giảm đi cơ hội để tức giận, có thể bảo trì phong độ thì cơ hội cũng cao hơn nhiều, hắn càng ngày càng có phong độ với Lý Ngọc, Lý Ngọc lại càng không có cách nào để tức giận xem hắn có đá sau không. Nhìn qua như vậy, quan hệ của hai người cực kỳ tốt, rõ ràng đã không đỏ mặt tía tai một thời gian dài rồi.

Tuy rằng quan hệ của hai người đã khôi phục đến mức cấp trên cấp dưới, nhưng Giản Tuỳ Anh vẫn khát vọng tiếp xúc thân thể và vân vân, nhưng vẫn xa xôi quá.

Nhưng hắn cũng chẳng nhàn rồi gì, vẫn duy trì quan hệ với Tiểu Chu.

Hôm nay ở khách sạn xong xuôi chuyện, lúc hắn ngồi hút thuốc được một lúc, rồi tính được hắn với Tiểu Chu cũng đã qua lại nửa năm. Nửa năm này hắn cơ bản không tìm người khác, mỗi khi cần giải quyết đều tìm Tiểu Chu, ngoại trừ Lý Ngọc ra, Tiểu Chu là người bên cạnh hắn dài nhất.

Quả thật hắn cũng rất thích tên nhóc này, im lặng không ầm ĩ, còn ngon miệng, từ trước đến nay Giản Tuỳ Anh không hề keo kiệt, thấy cậu ta đã theo hắn lâu, chắc là nên tặng cậu ta thứ gì đó.

Tiểu Chu tắm sạch sẽ rồi đi ra, chui vào chăn định ngủ thì Giản Tuỳ Anh vỗ vỗ: “Lại đây.”

Tiểu Chu đi đến, tựa người vào, im lặng nhìn hắn.

Giản Tuỳ Anh hôn hôn hai má mịn màng của cậu ta: “Em theo anh cũng rất lâu rồi.”

Tiểu Chu gật gật đầu.

“Định tặng em một chiếc xe, nhưng chắc em sẽ không nhận, tặng em một căn nhà nhé.”

Mắt Tiểu Chu sáng lên, cười nhẹ: “Cảm ơn Giản thiếu.”

“Lúc nào rảnh anh đưa em đi xem, hai năm trước anh đã xây một cái, vị trí rất tốt.”

Tiểu Chu gật đầu: “Cảm ơn Giản thiếu.”

Giản Tuỳ Anh cười đểu nói: “Chỉ cảm ơn ngoài miệng, không có hành động thực tế tỏ vẻ gì hở?”

Mặt Tiểu Chu hơi hồng, cậu ta xốc chăn của Giản Tuỳ Anh lên, chủ động đưa thứ của hắn vào miệng.

Qua tiếp hai ngày Giản Tuỳ Anh không để lỡ, vẫn như trước gọi điện cho Lý Ngọc, hỏi hắn buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không, lại cũng vẫn như trước là bị từ chối.

Giản Tuỳ Anh đã tạo thành thói quen, trong lòng tràn ngập tình yêu, cúp điện thoại rồi gọi tiếp luôn cho Tiểu Chu, dự định dẫn cậu ta đi ăn tối, tiện thể đi xem nhà luôn.

Anh em của hắn mới mở một quán hải sản, vốn định đưa Lý Ngọc bồi bổ, nhưng người ta không đi, hắn đành mang Tiểu Chu đi vậy, Tiểu Chu xinh trai lại còn nghe lời, hắn rất thích dẫn cậu ta ra ngoài.

Chiều tối hắn còn đặc biệt dẫn Tiểu Chu đi mua quần áo, đem tên nhóc ăn mặc đến mức tươi ngon mọng nước, sau đó lái đến quán ăn luôn.

Vừa mới khai trương nên khách cũng không quá đông, cơ bản đều là người quen tới, Giản Tuỳ Anh cũng gặp vài người có quen biết.

Anh em của hắn tên là Lý Văn Tấn, bình thường cũng không liên lạc với nhau nhiều, nhưng quan biết đã hơn mười năm, quan hệ không tệ, thấy hắn từ xa đã ngoắc ngoắc.

Giản Tuỳ Anh dẫn Tiểu Chu đi đến, trêu đùa: “Ông chủ Lý, lâu rồi không gặp, nhìn anh vui sướng chưa kìa.”

“Anh nói thừa quá, quán tôi mới khai trương, sao có thể bưng mặt khóc được chứ.” Lý  Văn Tấn đeo kính mắt gọng vàng, nhìn qua rất nhã nhặn chững chạc, nói tới nói lui cũng chỉ được có điểm đó, chỉ có người trong vòng luẩn quẩn mới biết, tên này mới đúng tiêu chuẩn của sự nham hiểm, người phụ nữ đứng sau cũng là cùng một dạng.

Giản Tuỳ Anh nói: “Chúc mừng chúc mừng, tôi phải đến để chúc mừng anh đây, yêu, không ít người quen nhỉ.”

“Đúng vậy, mấy người thân thiết với tôi đều đến cả, đây là Vương Ngưu đây là Thiệu Đoàn, còn lại là anh em của vợ ở Thâm Quyến.

Giản Tuỳ Anh cười ha ha không ngừng: “Y đến tận đây hả, tôi nhất định phải nhìn vợ y mới được.” Thiệu Đoàn cũng nằm trong cái vòng luẩn quẩn thái tử đảng trong thành phố, vì đàn ông mà ầm ĩ với cả gia đình, trong khoảng thời gian đấy làm nên không ít câu chuyện cười cho bọn họ lúc trà dư tửu hậu.

“Được rồi, chờ tôi quay lại chắc chắn sẽ thực hiện ước muốn của anh.” Lý Văn Tấn cười, nhìn thoáng qua Tiểu Chu nói: “Người mới hở Giản thiếu, nhìn không tồi nha.”

Giản Tuỳ Anh lúc này mới nhớ đến bên mình còn một người, vỗ vỗ Tiểu Chu: “Gọi Lý thiếu.”

“Lý Thiếu.”

Giản Tuỳ Anh nói với Lý Văn Tấn: “Anh đang bận, nhiều người đang nhìn anh chiêu đãi tôi ra sao kìa.”

“Được, anh vào trước đi.” Lý Văn Tấn gọi một phục vụ đến: “Đưa Giản thiếu vào phòng, phục vụ tận tình đấy.”

Cô gái vội vàng gật đầu, cười tươi đi trước dẫn đường.

Lý Văn Tấn sắp xếp cho bọn họ một phòng to vừa phải, hai người ngồi vào. Giản Tuỳ Anh chọn mấy món đắt tiền, để mặt mũi cho Lý Văn Tấn.

Tay nghề đầu bếp nhà hàng không tệ., Giản Tuỳ Anh ăn rất vừa lòng.

Tuy rằng bị Lý Ngọc cự tuyệt lời mời đêm nay làm cho tâm tình hắn không tốt lắm, nhưng cũng may còn có mỹ thực với mỹ nhân, coi như một đem không tồi, hắn cũng nguôi dần.

Ăn xong hắn bảo Tiểu Chu: “Anh dẫn em đi xem nhà, định đi ban ngày, có ánh sáng, nhưng ban ngày anh không có thời gian, bây giờ đi thôi.”

Tiểu Chu vội nói: “Dạ.”

Giản Tuỳ Anh ôm thắt lưng hắn ra khỏi phòng ăn.

Trên thế giới còn có rất nhiều chuyện trùng hợp, khiến người khác không thể lui như vậy.

Giản Tuỳ Anh cúi đầu cười nói tán tỉnh bên tai Tiểu Chu, vừa ngẩng lên, chỉ thấy Lý Ngọc đang đi tới, hai người bốn mắt nhìn nhau, sững sờ ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui