Yêu Một Kẻ Ngốc

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Edit: Vacory

Beta: Dú

—————————————–

Hai người đùa giỡn hơn hai tiếng trong bể bơi, mãi đến khi bầu trời bắt đầu tối, nhiệt độ hạ xuống, bọn họ mới xuống lầu về phòng.

Lý Ngọc rên rỉ bằng giọng mà Giản Tùy Anh chưa từng nghe bao giờ, cam tâm tình nguyện đi nấu cơm. Hôm nay bọn hắn mua được cả một xe to ở siêu thị, Giản Tùy Anh thấy gì hợp mắt sẽ vứt liền vào xe, hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề bảo quản thực phẩm.

Giản đại thiếu gia bước vào bồn tắm tắm rửa, sau đó quấn khăn tắm đi ra. Hắn vắt chéo chân ngồi xem truyền hình, đột nhiên nhớ đến lúc nãy khi hai người họ làm cái chuyện kia, điện thoại reo lên rất nhiều lần, nhưng do Lý Ngọc cứ quấn lấy hắnkhông tha, làm xong choáng váng nên hắn cũng quăng việc này ra sau đầu.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ là việc gì gấp gáp lắm đây.

Giản Tùy Anh mau chóng đi đến chỗ điện thoại, vừa nhìn màn hình, quả nhiên là bảy, tám cuộc gọi nhỡ, tất cả đều cùng hiện tên một người: Bạch Tân Vũ.

Giản Tùy Anh tính toán thời gian, hắn tìm anh em trong bộ đội làm thủ tục cho Bạch Tân Vũ, hai ngày gần đây đang muốn đưa cậu ta đến một nơi đi lính ở Thanh Hải.

Giản Tùy Anh cố ý chọn nơi này, một là đủ xa cách đủ gian khổ, tín hiệu ở đó không tốt, hai là trong này có con cháu của anh em hắn, có thể phối hợp với nhau. Phí hết tâm tư mới tìm được một nơi cả chim chóc còn cóc thèm ị mà vẫn có thể trông nom cho Bạch Tân Vũ.

Nhưng thằng nhóc này gọi cho hắn làm gì? Hắn cho là cả đời đều thấy cậu ta vượt tường mà đi, không lẽ tình thế thực sự nghiêm trọng, thái độ của cha mẹ quá mức kiên quyết, không còn cách nào khác phải gọi điện cho hắn xin tha?

Giản Tùy Anh cười lạnh một tiếng, lấy điện thoại gọi lại, hắn muốn xem nhóc con này sẽ nói gì với hắn.

Kết quả là gọi sang thì tắt máy.

Hắn gọi cho dì cả, dì cả bắt máy, tiếng nói khàn khàn, vừa nghe là biết mới khóc xong.

"Dì cả ạ? Tiểu Vũ nó đi chưa?"

"Ừ, đi rồi, mới đi hôm nay. Tùy Anh à, dì biết làm vậy đều là vì muốn tốt cho nó, nhưng người làm mẹ như dì cảm thấy khổ tâm lắm, từ nhỏ chưa ngày nào nó phải chịu khổ cực..." Dì cả càng nói giọng càng nghẹn ngào.

Giản Tùy Anh vội vã an ủi bà vài câu theo tình hình, sau đó cười cúp điện thoại.

Lúc Lý Ngọc bưng một khay đồ ăn vào nhà, thấy Giản Tùy Anh cầm điện thoại, khuôn mặt cười xấu xa.

Lý Ngọc ngạc nhiên nói: "Chuyện gì vậy?"

"Hì, thằng nhóc Bạch Tân Vũ kia, hôm nay đi Thanh Hải rồi."

"Nhanh thế?"

"Anh làm việc thì tất nhiên phải nhanh, anh muốn cậu ta nơi trốn không có nơi xin tha cũng chẳng tìm được, ngoan ngoãn đi làm lính."

Lý Ngọc bĩu môi, thuận miệng nói: " Nói không chừng mấy ngày nữa lại bỏ chạy về."

Giản Tùy Anh ném điện thoại lên sô pha, duỗi người nói: "Không thể đâu, anh đã nhờ cháu trai của anh em anh trông cậu ta. Lại nói nếu cậu ta thật sự muốn chạy, dựa vào hai cái đùi gà kém cỏi và cái đầu tiêm đầy nước kia thì không thể đùa được."

Lý Ngọc nói: "Anh không sợ cậu ấy hận anh?"

Giản Tùy Anh bật cười: "Lúc nhỏ tiền tiêu vặt đều con mẹ nó là anh lén lút đưa cho nó, nhiều năm qua mà không có anh như vậy, bị chèn ép đến nỗi nghèo khổ lại thêm cái tính vênh váo thì không biết đã bị người ta chịch tàn phế bao nhiêu lần rồi. Anh nuôi cậu ta lớn như thế, ngược lại còn lừa gạt tiền bạc của anh, là ai nên hận ai chứ?" Giản Tùy Anh nghĩ đến chuyện này lại buồn lòng, "Mẹ nó, nuôi nhầm sói con rồi."

Lý Ngọc dừng tay.

Cậu biết sự thật của chuyện này, dù Bạch Tân Vũ có sai, nhưng chẳng qua là vì bị Giản Tùy Lâm lợi dụng. Nếu hắn biết em trai ruột của mình mới chính là sói con kia, không biết sẽ có cảm giác như thế nào.

Trong lòng phiền muộn đến nỗi sợ hãi, nghĩ đến chuyện bọn họ đang làm, cậu không có cách nào nhìn thẳng Giản Tùy Anh.

Cũng may mọi chuyện đều đã qua, cậu tự nhủ với mình.

Bọn họ lấy đi nơi này từ Giản Tùy Anh, coi như là bồi thường cho sự nhẫn nhục của Tùy Lâm bao nhiêu năm nay, dù sao những thứ đó đối với Giản Tùy Anh không tính là gì, mà những nỗi đau khổ Tùy Lâm mười mấy năm qua nhận được, quả thật nên trả lại cho cậu ấy.

Mọi chuyện đều đã qua rồi.

Lý Ngọc ổn định tâm trạng, dọn một đống món ngon lên bàn.

Giản Tùy Anh xoay bàn quay hai vòng, "Này, Tiểu Lý, em cũng giỏi quá ta, cái gì cũng biết làm."

Lý Ngọc chà tay, cười nói: "Chịu thua đi, còn nhiều cái anh chưa từng hưởng đâu."

Giản Tùy Anh vỗ "bộp" một tiếng, "Vợ này cưới được, quá đáng giá." Hắn vui vẻ ngồi xuống, đưa một miếng thịt kho tàu lớn vào miệng.

Cơm nước xong, Giản Tùy Anh gọi Lý Ngọc lại, nói là muốn cho hắn xem tài liệu.

Lý Ngọc bước tới nhìn, là một mảnh đất ở đường Vành Đai 5 Bắc Kinh, thuộc về tài sản của một xí nghiệp quốc gia, hiện tại đang định công khai bán đấu giá.

Giản Tùy Anh nói, "Anh đã từng gặp bà chủ của công ty này, lúc đấu giá nếu nhúng tay chân vào một chút thì sẽ không có người mua khác nữa. Anh muốn nắm chắc trong tay khối đất này, phải đầu tư lớn, em xem thử đi, có ý kiến gì không?"

Lý Ngọc liếc nhìn tư liệu, "Đường của mảnh đất này thật sự rất tốt, hai bên đường là rừng cả, dù làm gì thì lợi nhuận cũng cao."

"Đúng vậy, hơn nữa lúc trước anh còn nghe được tin là họ sẽ cho sửa chữa tàu điện ngầm ở đây, đến lúc đó chắc chắn giá đất sẽ tăng gấp bội."

"Anh bỏ ra bao nhiêu?"

Giản Tùy Anh thở dài, "Tối thiểu là hơn bốn mươi tỷ."

Lý Ngọc trầm tư nói: "Đất cũng xứng với số tiền này, nhưng anh kiếm đâu ra khoản đầu tư lớn đến vậy được."

"Tiền mặt công ty đủ lấy ra được vài trăm triệu, số còn lại thế chấp vào các dự án sở trường top đầu, anh với X đã từng gặp chủ tịch ngân hàng, thảo luận cái này với gã, nếu đồng thời thế chấp vào dự án đảo Tần Hoàng và Tam Á thì có thể gom đủ. Sau khi lấy đất về tay thì càng thu được vốn."

Lý Ngọc nhíu mày, "Em cảm thấy lần đầu tư này quá nguy hiểm, anh cẩn thận nghe ngóng hết chưa, quyền tài sản có rõ ràng không, có thể sang tên ngay lập tức không?"

Giản Tùy Anh cười nói: "Đều điều tra hết rồi, không có vấn đề gì, mảnh đất này nằm dưới danh nghĩa công ty này, thủ tục đầy đủ hết. Có điều loại đầu tư này không phải ngày hôm nay nói được thì ngày mai sẽ trả tiền ngay. Em nói rất đúng, rất nguy hiểm, bây giờ anh chưa có ý định làm, đưa em xem trước thử."

"Anh nghĩ đến chuyện tìm người hợp tác chưa?"

"Dĩ nhiên là nghĩ tới rồi, có điều bây giờ vẫn chưa tìm được người thích hợp. Mảnh đất này khiến người khác càng trông càng thèm..." Giản Tùy Anh híp mắt nhìn tài liệu, trong con ngươi tóe lên dã tâm nóng hừng hực.

Lý Ngọc cười nói: "Người trông mà thèm chắc chắn không chỉ có mình anh. Vẫn xem lại chút đi, muốn triển khai chuyện này thì anh phải ném hết mấy cái dự án khác đã."

"Đúng vậy, nếu khách sạn Tam Á kia hoàn thành nhanh chút là được rồi." Giản Tùy Anh đang trầm tư: "Phải rồi, mảnh đất này được đề cử bởi Tiểu Lâm đấy. Mắt nhìn của thằng nhóc này cũng không tệ, có tâm chán."

Nụ cười của Lý Ngọc cứng lại, "Tùy Lâm?"

"Đúng vậy."

Lý Ngọc cầm lên tư liệu đã thả xuống, tỉ mỉ nhìn lại.

Từ tư liệu thì không tìm ra bất cứ vấn đề gì, nhưng trong lòng cậu như bị đá chèn, nghĩ sao cũng thấy bất an.

Giản Tùy Anh rít thuốc lá một hơi, cười nói: "Đầu óc Tiểu Lâm không tệ, chỉ là gan quá nhỏ, từ bé đã sống như tiểu thư, không biết sau này có làm nên việc lớn gì hay không."

Lý Ngọc không để ý hắn nói gì, tự mình chìm trong suy nghĩ.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Giản Tùy Lâm không có năng lực và lá gan lớn đến nỗi có thể động tay chân gì vào chuyện này. Với cả dù gì hai người cũng cùng mang một họ, trộm chút tiền tiêu vặt từ chỗ anh mình còn chưa tính nên sẽ không tới mức làm ra chuyện gì ngu xuẩn vừa hại người vừa gây bất lợi cho mình.

Tuy mảnh đất này làm lòng Giản đại thiếu gia ngứa ngáy lắm, nhưng vì mức đầu tưquá lớn nên không thể làm gì hơn là tạm thời gác lại. Nhưng hắn cũng tích cực chạy quan hệ, hy vọng có thể đào nhiều tiền từ ngân hàng càng tốt.

Cùng lúc đó, hắn cũng chưa quên chuyện đất đai ở Bắc Hải.

Lúc mới đầu hắn dự định phái người của mình đi thăm dò, nhưng sau khi cân nhắc thì thấy chuyện này quá nhạy cảm, tìm ai hắn cũng không tin tưởng được, hơn nữa vẫn chưa tiếp xúc người của chính phủ Bắc Hải, cho dù có đến cười ha ha vẫn không ai quan tâm, còn dễ dàng bứt dây động rừng.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để Tiểu Lâm đi.

Đúng lúc cậu ta đang được nghỉ hè, có đủ thời gian, hơn nữa đã tiếp xúc với người bên Bắc Hải với Lý Huyền, đồng thời còn là một đứa trẻ, không khiến người ta dễ dàng sinh nghi, như thế nào đi nữa vẫn là người thích hợp nhất.

Hắn gọi điện thoại ngay cho Tiểu Lâm nói với cậu ta rằng tối nay mình sẽ về nhà ăn cơm, đồng thời có chuyện muốn cùng bàn luận với cậu.

Hình như Giản Tùy Lâm có hơi bất an, bèn hỏi: "Anh à, có chuyện gì thế."

"Có liên quan đến đất đai bên Bắc Hải, lúc trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với em."

Tác giả có lời muốn nói: Truyện này rất dài, bây giờ chỉ mới viết được một nửa, khúc sau còn rất nhiều chi tiết xoắn xuýt, còn ngược nhiều nữa, mọi người đã sẵn sàng chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui