Chương 104:
Thật ra Hạ Mộc Ngôn cũng đang suy nghĩ, không biết có phải chiều nay Lục Cẩn Phàm ở công ty rất bận bịu không?
Nếu anh tan làm đã mệt quá rồi, thì khi về đến nhà cô cũng có thể tự đi nấu ăn được.
Kết quả mới vừa vào cửa, Lục Cẩn Phàm lại bảo cô ngoan ngoãn chờ.
Sau đó anh ném áo khoác đen cho cô, quay người cởi khuy áo măng sét tinh xảo đắt giá ra, xắn tay áo chất liệu cao cấp rồi quay người bước vào bếp.
Hạ Mộc Ngôn cứ ngắm người đàn ông này đến nỗi dường như không thể dời tầm mắt khỏi bóng lưng anh, vô thức nuốt nước miếng một cái.
Người đàn ông này…
Sao lúc nào cũng như vậy…
Ừ… Đẹp trai hết chỗ chê…
Chờ mì, lại còn là mì anh nấu, không hiểu vì sao cô lại nhớ đến đêm hôm qua bị anh đè trên giường.
Một màn tấn công rất hung hãn, một khía cạnh rất khác của Lục Cẩn Phàm…
Ở trên giường, người đàn ông này tuyệt đối không hề có vẻ mặt thoạt nhìn lịch sự hờ hững thế này!
Hạ Mộc Ngôn cảm giác mình có chút mất bình tĩnh, đứng dựa ở cửa mất nửa ngày, mặt đỏ ửng liền đi thẳng vào phòng ngủ.
Ngồi vào giường cô mới để ý thấy mình vẫn còn đang ôm áo khoác của Lục Cẩn Phàm.
Cô hướng mắt ra ngoài liếc mấy lần, nghe thấy tiếng nấu nước trong bếp, liền cúi đầu, dí chiếc áo khoác đen lên mũi, hít một hơi.
Rồi lại hít một hơi nữa.
Mùi hương sạch sẽ mát lạnh như sáng tinh mơ.
Cô không chắc Lục Cẩn Phàm có từng hút thuốc hay không, nhưng trong ấn tượng của cô, cô chưa bao giờ thấy anh hút thuốc.
Trên người anh có mùi thuốc lá rất nhạt, không để ý kỹ thì khó có thể ngửi thấy.
Không biết là do anh hút thuốc lá khi công việc quá bận rộn, hay bị vương mùi thuốc lá trong phòng họp ở công ty.
Nhưng mùi rất dễ chịu.
***
Trong phòng bếp.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Lục Cẩn Phàm một tay đảo nước mì, một tay lấy điện thoại di động ra nhìn rồi đặt ngay bên tai: “Có chuyện gì sao?”
Giọng nói gợi cảm lành lạnh của Nam Hành vang lên trong điện thoại: “Lần này nhà họ Chu và nhà họ Hàn bị tấn công không nhẹ.
Nhà họ Hàn vốn đã suy tàn, sau lưng Chu thị dù có chút ô dù nhưng vì biết có chừng mực nên cũng không dám khinh suất làm bừa.
Nhờ người phụ nữ của cậu giúp đỡ mà giờ này Hàn Thiên Viễn đang trần truồng bị thẩm vấn trong Cục cảnh sát.
Có thể cậu sẽ quan tâm đến khẩu cung của hắn, ngày mai Thẩm Mục sẽ đưa cho cậu.”
“Ừ.” Lục Cẩn Phàm hờ hững đáp lại.
Nam Hành nghe thấy giọng anh không có vẻ như đang nghỉ ngơi, cũng không có vẻ như đang ở trên giường với phụ nữ, cho nên thuận miệng hỏi một câu: “Không phải cậu đã về Quốc Tế Oran rồi sao? Còn chưa nghỉ ngơi à?”
“Ừ.” Lại là tiếng đáp trả rất nhạt.
Nam Hành cười lạnh, đầu lưỡi đẩy đẩy khóe môi, cười khẩy: “Đang bận trong phòng làm việc sao? Vậy tôi ngắt máy đây.
Cậu làm việc của cậu đi.”
Lục Cẩn Phàm một tay cầm điện thoại, một tay bỏ gia vị vào nước đảo đảo, ngữ điệu bình thản: “Đang nấu mì.”
Nam Hành: “…”
Lợi hại!
M* nó, cậu ta thật sự lợi hại.
Đường đường là Lục Cẩn Phàm, phút trước mới vừa đẩy hai đại gia tộc vào địa ngục, đứng nhìn dáng vẻ Chu Nghiên Nghiên co quắp thân dưới nằm trong bệnh viện, trong mắt tràn đầy nước mắt và máu vẫy đuôi như chó mừng chủ cũng không hề chớp mắt, ấy vậy mà vừa về tới nhà đã đổi mặt đi nấu mì!
“Là người phụ nữ của cậu muốn ăn à?”
“Ừ.”
“Ha, chẳng trách cô em Hạ Mộc Ngôn kia trước mặt cậu ngu xuẩn muốn chết, quả nhiên là bị cái mặt cậu lừa.
Ha ha, cậu thế mà đi nấu mì cho phụ nữ.” Nam Hành cười lạnh: “Ông đây với Tần Tư Đình là anh em bao nhiêu năm với cậu, ngay cả một chén nước tự cậu lấy cũng chưa được uống.
Cậu nấu mấy bát? Chúng tôi qua xin một bữa.
Tôi muốn chính mắt nhìn xem có phải cậu cho thuốc mê vào trong bát mì của Hạ Mộc Ngôn không.
Nếu không sao đột nhiên cô ấy lại một lòng một dạ với cậu như vậy.”
Trong điện thoại không có tiếng trả lời.
Nam Hành thính tai nghe thấy tiếng đập vỏ trứng gà của Lục Cẩn Phàm ở đầu dây bên kia.