“Em nằm thế này, tôi ngủ thế nào được?”
Hạ Mộc Ngôn vô thức liếc chiếc giường hai người đang nằm: “Giường này không nhỏ, cũng không khác giường trong phòng ngủ chính là bao.
Em không chen chỗ của anh, sao anh lại không ngủ được?”
Lục Cẩn Phàm nghe cô nói mà bật cười.
“Cười gì chứ?” Hạ Mộc Ngôn cho rằng anh vẫn không tin thành ý của cô, kiên quyết ôm chăn dựa sát vào anh, tỏ ý định không muốn ngủ riêng.
“Hạ Mộc Ngôn.” Bỗng nhiên anh gọi tên cô, giọng nói trầm khàn.
“Hửm?”
“Em nên tự giác thế này từ lâu rồi.”
Hạ Mộc Ngôn bất giác nhích lại gần anh, không muốn nghe anh nói tiếp.
Nếu nghe nữa cô e sẽ bị trêu chọc đến không ngủ được.
Vì động tác gần gũi này mà Lục Cẩn Phàm đột nhiên nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn thật sâu.
Đến khi Hạ Mộc Ngôn hít thở không thông anh mới chịu buông ra.
Cứ hôn như thế, đêm nay hai người đừng nghĩ đến chuyện ngủ.
Mặt Hạ Mộc Ngôn đỏ tận mang tai, co người chui vào chăn.
Lục Cẩn Phàm bỗng bước xuống giường.
Cô vội ôm lấy chăn ngồi bật dậy: “Anh định đi đâu?”
Lục Cẩn Phàm bước vào phòng tắm, không quay đầu lại, chỉ buông ra hai chữ: “Đi tắm!”
Hạ Mộc Ngôn có chút ngây ngốc.
Chẳng phải anh vừa tắm rồi sao? Giờ còn tắm gì nữa?
Tận cho đến khi tiếng nước chảy thật lâu truyền ra từ phòng tắm, cô mới chợt hiểu ra.
Cô bỗng đỏ mặt, suýt bật cười, lại nằm xuống ôm chăn vào lòng, hít vào mùi hương thanh sạch của Lục Cẩn Phàm lưu trên giường.
***
Sáu giờ sáng, bình minh còn hơi sương.
Hạ Mộc Ngôn giật mình bừng tỉnh thoát khỏi cơn ác mộng từ kiếp trước.
Cô mở mắt ra, bật dậy ngồi trên giường.
Chỗ bên cạnh đã trống không, căn phòng vắng lặng khiến trái tim cô quạnh.
Cô vội vàng vén chăn rời giường.
Có lẽ động tác quá nhanh nên cô hơi loạng choạng, vươn tay bám lấy mép bàn.
Tiếng mở cửa phòng, Hạ Mộc Ngôn ngước lên đã thấy Lục Cẩn Phàm trang phục chỉnh tề đứng đó.
Xem ra anh cũng mới tỉnh dậy, vừa tắm rửa, thay âu phục nghiêm chỉnh.
“Em không khỏe à?” Lục Cẩn Phàm thấy sắc mặt Hạ Mộc Ngôn gần như trắng bệch, liền bước qua.
Hạ Mộc Ngôn đứng im nhìn anh, nhìn đến khi anh bước lại gần, nhìn đến khi anh ân cần vươn tay xoa đầu cô, cứ thế, cô nhìn anh không hề dời mắt.
Hóa ra mọi chuyện ngày hôm qua không phải là mơ.
Lục Cẩn Phàm thấy ánh mắt của cô bèn rụt tay lại.
Trước kia cô luôn né tránh sự đụng chạm của anh, có lẽ sự bất thường ngày hôm qua là do gặp ác mộng?
Đây là hôm nay đã tỉnh táo lại? Nên cô bắt đầu dốc sức đẩy anh ra?
“Em bị choáng à?” Anh không tiếp tục chạm vào cô nữa: “Có lẽ do di chứng va đầu tối qua, hôm nay em đi chụp CT não đi, tôi gọi chị Trần qua giúp em thay quần áo.”
Nói xong, ánh mắt của Lục Cẩn Phàm trở nên hờ hững, anh quay người muốn bỏ đi.
“Lục Cẩn Phàm!” Hạ Mộc Ngôn không kịp nghĩ ngợi, gọi giật anh lại.
Anh xoay người đột ngột, khiến Hạ Mộc Ngôn va vào lồng ngực anh.
Lục Cẩn Phàm khựng lại, vô thức định giơ tay ôm lấy cô.
Nhưng cô gái nhỏ trong lòng đã ôm chặt thắt lưng, vòng tay quấn quanh hông anh.
Động tác trìu mến của cô khiến anh thoáng run rẩy.
Anh nhìn cái đầu nhỏ đang nép chặt trong lòng mình, giơ tay vỗ đầu cô trấn an: “Em không khỏe thì đến bệnh viện, nhé?”
Hạ Mộc Ngôn không trả lời, chỉ ôm chặt lấy anh, hít vào mùi sữa tắm thơm mát buổi sáng trên người anh.
“Em gặp ác mộng à?” Anh hỏi.
“Ừ.” Hạ Mộc Ngôn vẫn ôm riết lưng anh, dựa dẫm không chịu buông, nghẹn ngào nói: “Em mơ thấy anh không quan tâm em nữa, mơ thấy anh bỏ đi, mười năm sau quay lại cưới người phụ nữ khác.”
Cô mới ngủ dậy nên giọng nói vừa mềm mại vừa lười biếng, nũng nịu hiếm thấy.