Chương 132:
Hạ Hoằng Văn không nói câu nào, chỉ giơ tay tát cái “bốp” vào mặt Hạ Mộng Nhiên khi Hạ Mộc Ngôn đã đi xa.
Hạ Mộng Nhiên không kịp đề phòng, liền ngã nhoài xuống đất.
Cô ta ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Hạ Hoằng Văn đang cực kỳ tức giận, cảm giác ớn lạnh bắt đầu lan ra khắp người.
“Mấy lời hai đứa vừa nói đều là thật sao?” Hạ Hoằng Văn cau chặt mày.
“Con…” Hạ Mộng Nhiên nhìn ông, khóc ròng: “Ba, con thật sự chỉ cảm thấy chị không xứng với anh Cẩn Phàm, bất bình thay cho anh ấy mà thôi.
Con có thể giải thích chuyện hôm nay, con…”
“Ngu xuẩn!” Hạ Hoằng Văn tức giận: “Tại sao tao lại có một đứa con gái như mày chứ! Nhiều năm nay, tao đã sớm gặp qua không ít ân oán tình thù trong gia đình quyền thế, nhưng tao không nghĩ rằng chính con gái tao cũng làm chuyện thấp hèn như thế!”
Hạ Mộng Nhiên nhìn sắc mặt của Hạ Hoằng Văn, chẳng dám nói câu nào, mặt mày trắng bệch gần như trong suốt.
***
Khách khứa đã không còn để ý đến khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi, lời chúc thọ liên tục vang lên trong phòng tiệc.
Ông cụ Lục tươi cười đáp lại vài câu, sau đó mới cẩn thận đặt sách dạy chơi cờ vào hộp quà bằng gỗ tử đàn như bảo bối, đồng thời gọi Lục Cẩn Phàm qua ngồi cạnh mình.
Hai ông cháu ngồi cùng nhau, Lục Cẩn Phàm luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, dù sao ông cụ Lục cũng nhìn thấy hết tình huống vừa rồi.
“Có phải con bé Hạ Mộng Nhiên kia có ý gì với cháu không?” Ông cụ Lục chỉ nói đủ để Lục Cẩn Phàm nghe được: “Ít nhiều gì ông cũng biết về tình hình trong nhà họ Hạ, Hạ Hoằng Văn là người không tệ, nhưng dẫu sao hai đứa con gái của ông ấy cũng mất mẹ từ sớm.
Bây giờ con gái thứ của nhà họ Hạ lại có thái độ thù địch với Hạ Mộc Ngôn như thế, sau này cháu ít để Hạ Mộc Ngôn về bên đó đi.
Có rảnh thì cháu đưa nó về đây nhiều hơn.
Lão già ông đây không có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh che chở cho cháu dâu thì có đấy nhé.”
Lục Cẩn Phàm cười cười: “Vâng ạ.”
Đúng lúc này, Hạ Mộc Ngôn trở về.
Vừa vào nhà cô đã thấy Lục Cẩn Phàm hiếu thuận quan tâm ngồi bên cạnh ông nội.
Trên mặt anh là vẻ ấm áp kiên nhẫn hiếm thấy.
Đáy lòng cô khẽ run lên.
Lục Cẩn Phàm lười biếng ngồi dựa trên ghế sofa cùng ông nội Lục.
Ánh đèn trong phòng tiệc xuyên qua những ngọn đèn cổ kính trang trí xung quanh, chiếu rọi một nửa lên khuôn mặt anh.
Vẻ lạnh lùng kiêu ngạo giống như cây cỏ giá rét trong bầu trời mù sương lại có thêm vài phần ấm áp gần gũi và bình dị vì được ánh mặt trời soi chiếu.
Hạ Mộc Ngôn bất giác nhìn say đắm.
Ở đây toàn là những nhân vật tinh anh và nổi tiếng trong giới thượng lưu, người nào cũng có thân phận siêu phàm và khí chất đặc biệt không thể bỏ qua.
Nhưng dù ở một nơi như thế này, Lục Cẩn Phàm cũng vẫn khiến người ta chú ý nhất.
Cho dù là khí chất hay nhất cử nhất động của anh đều là tiêu điểm nổi bật nhất.
“Cô nhóc kia về rồi kìa.” Ông nội Lục trông thấy cô bèn giơ tay ngoắc cô lại: “Cháu đứng đó làm gì? Lại đây ngồi cạnh ông này.”
Hạ Mộc Ngôn đi qua, vốn là muốn ngồi bên cạnh ông nội Lục, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi đến bên cạnh Lục Cẩn Phàm mà ngồi xuống.
Dĩ nhiên cô không cố ý thể hiện tình cảm của mình, nhưng vừa rồi chỉ là bản năng, chân không nghe sai bảo mà bước đến cạnh anh.
Ông cụ Lục nhìn thấy hết tất cả, càng cười rạng rỡ hơn.
Nhân lúc vị phu nhân bên cạnh đang hàn huyên vài câu với Hạ Mộc Ngôn, ông cụ thì thầm với Lục Cẩn Phàm: “Chuyện chuẩn bị mang thai mà cháu nói lúc nãy… là thật hả?”
Lục Cẩn Phàm cúi đầu cười: “Ông thấy thế nào ạ?”
“Chậc, gì mà ông thấy thế nào? Ông thấy bây giờ con bé Hạ Mộc Ngôn đã thật lòng thật dạ với cháu rồi đấy.
Nếu tình cảm vợ chồng hòa thuận thì nhân lúc này mau bồi dưỡng sức khỏe cho con bé thật tốt để sớm sinh con đi.
Như thế thì sau này ông bận bịu dỗ trẻ con cả ngày sẽ không có tâm tư đi làm việc khác.”
Hạ Mộc Ngôn loáng thoáng nghe thấy lời của ông nội Lục thì nhìn sang, nhưng lại chạm phải ánh mắt của Lục Cẩn Phàm.
Cô vốn đang xấu hổ bởi đề tài chuẩn bị mang thai này, trong khoảnh khắc chạm mắt với Lục Cẩn Phàm, cô thấy trong mắt anh tựa như biển sâu thăm thẳm, cảm giác như…anh thật sự tính toán như thế mà đồng ý với ông nội…
***