Chương 145:
Hơi thở mát lạnh quen thuộc trên người Lục Cẩn Phàm bất chợt sát lại, cô giương mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, sửng sốt hỏi: “Sao anh…”
Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc, âm thanh phát ra đã bị anh nuốt hết vào miệng.
Bên ngoài, mưa rất lớn.
Phía trước vừa mới có xe chạy vụt qua, đèn đường bên trái chiếu xuống sáng rực cả khu vực.
Cho dù cửa xe đóng kín hoàn toàn, nhưng ít nhiều gì ở một góc độ nào đó của kính xe, bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy cảnh bên trong.
Hạ Mộc Ngôn vội giơ tay lên đẩy anh ra, nhưng anh lại cắn vành môi cô, chẳng hề nể nang.
Anh cạy mở hàm răng đóng kín của cô, tỉ mỉ mút lấy môi cô hôn từng chút một.
Bàn tay ấm áp mạnh mẽ trượt xuống bờ vai, cách sợi dây an toàn, anh kéo cả người cô vào trong lòng.
Hạ Mộc Ngôn bị anh hôn đến hoa mắt, hơi thở dồn dập.
Cô muốn né tránh nhưng nụ hôn của anh đã phủ dày đặc xuống bên gáy bên tai cô.
Anh hôn đến vành tai, cọ xát qua lại, mút xuống xương quai xanh, rồi lại hôn thẳng xuống dưới, cắn lấy mép vải nơi cổ áo kéo ra.
Tóc Hạ Mộc Ngôn xõa ra phía sau hơi xốc xếch, bao quanh chiếc cổ trắng nõn.
“Chỗ này là… trong xe…” Hạ Mộc Ngôn cố gắng tìm lại giọng nói của mình, nhưng lại toàn phát ra những tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Lục Cẩn Phàm vẫn tiếp tục hôn, không cho cô cơ hội rút lui.
Anh dây dưa, vừa gặm vừa hôn, rồi lại từ từ dời qua cổ cô lần nữa.
Hạ Mộc Ngôn bị hôn đến khó lòng kìm nén.
Khi cô ghé sát tai anh cất giọng trầm thấp nhắc nhở, giọng cô đã trở nên mềm nhũn lạ kỳ.
Cô vòng tay qua cổ anh, siết chặt cổ áo sơ mi của anh, tựa như sợ bản thân mềm nhũn đến nỗi trượt khỏi ghế ngồi.
Cơ thể cô như đang bốc lửa, tay rũ xuống, cặp mắt mê ly, ngón tay bấu lấy bả vai anh: “Xe đi ngang sẽ thấy…”
Lục Cẩn Phàm dừng lại, không tiếp tục nữa.
Anh dừng ở cổ cô, ổn định lại hai giây, sau đó cất giọng trầm thấp nói: “Ừm, không ức hiếp em ở đây nữa.”
Giọng nói rất trầm, rất khàn.
Thế này mà gọi là không ức hiếp hả?
Chỉ thiếu chút nữa là bọn họ đã truyền hình trực tiếp hiện trường rung xe ở đây rồi!
Anh được lắm, bất chợt hôn cô, biết rõ cô không có cách nào kháng cự nổi nụ hôn của anh.
Suýt nữa cô đã bị anh hàng phục tại đây rồi.
Hạ Mộc Ngôn chếch mắt nhìn sang, thầm trừng người đang ông đang nắm tay lái lần nữa.
Bên trong chiếc xe Porsche đối diện, tuy rằng không thấy rõ, nhưng bọn họ vẫn mơ hồ thấy được cảnh Hạ Mộc Ngôn bị Lục Cẩn Phàm hôn rất lâu ở trong xe, ai nấy đều thèm thuồng nuốt nước miếng.
Một người đàn ông vừa có gia thế hiển hách vừa có bề ngoài như Lục Cẩn Phàm đều là loại cực phẩm hiếm có trên đời, hơn nữa vóc dáng anh còn rất tuyệt!
Dám chắc ở trên giường, anh là mẫu người có thể khiến phụ nữ sung sướng ngất ngây!
Nhìn lại người đàn ông gầy đét có vài đồng bạc lẻ ngụy trang giàu có trong xe, trong khoảnh khắc bọn họ đã thấy không thể nào so sánh hai người với nhau được.
Đúng là khoảng cách kém nhau mấy tỉ năm ánh sáng, khác nhau một trời một vực!
Hai đồng nghiệp nữ âm thầm liếc mắt nhìn nhau, không dám biểu hiện sự khinh bỉ ra mặt.
Gương mặt thư ký ngồi ở hàng trước đã đen như đít nồi, cô ta trơ mắt nhìn chiếc Ghost màu đen cao Hạ phiên bản hạn chế phát ra tiếng động cơ, chạy xa khỏi tòa nhà trước mặt.
***
Lục Cẩn Phàm không nói lời nào suốt quãng đường đi khiến Hạ Mộc Ngôn cho rằng anh lái xe quá lâu nên hẳn đã bình tĩnh lại.
Tối nay cô có thể tranh thủ thời gian kiểm tra email của công ty trước khi ngủ một lát.
Kết quả vừa về đến nhà, mới bấm mật mã, ngay lúc cửa mở ra, Hạ Mộc Ngôn còn chưa kịp đổi giày thì đã bị anh bất ngờ kéo vào trong.
Cô chẳng kịp nói tiếng nào thì đã bị anh hôn từ môi đến mũi, chuyển đến gò má, sang tai, xuống cằm, rồi cuối cùng lại trở về trên môi cô.
Hạ Mộc Ngôn muốn hỏi tại sao đột nhiên tối nay anh lại nhiệt tình như vậy… Rõ ràng vừa rồi, anh còn chẳng hề có biểu hiện mờ ám nào cả…
Trong khoảnh khắc, người đã bị đẩy lên ghế sofa.
Hạ Mộc Ngôn chẳng thể suy nghĩ được gì nữa, giây phút bị người đàn ông đẩy xuống sofa, tất cả lý trí của cô đều tiêu tán đâu mất.
Đầu gối Lục Cẩn Phàm chống bên người cô, giam cầm cô dưới cơ thể anh.
Anh hôn từng chút từng chút từ cổ cô rồi lan xuống dưới.
Hạ Mộc Ngôn vươn tay đặt lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Chờ chút…”
Anh cũng không ngừng lại, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai: “Hửm?”