Chương 146:
Cô tăng thêm lực đẩy bả vai anh, cất cao giọng: “Em mới nhớ ra, lúc nãy trong công ty, em phát hiện vài vấn đề cần anh phân tích giúp em.
Dù sao cũng là lần đầu tiên em quản lý, cách xử lý cũng không thể quyết đoán và kỹ càng như anh.
Em không cần anh nhúng tay vào những chuyện khác, nhưng em vẫn cần anh giúp em đưa ra ý kiến cho một vài quyết sách.”
Anh dừng lại, rũ mắt nhìn cô: “Em nhất quyết phải nói lúc này sao?”
“Cũng không nhất định phải ngay bây giờ… Nhưng em và ba đã đánh cược, nửa tháng trôi qua rồi mà công ty vẫn chẳng có tiến triển.
Em sợ nếu trì hoãn nữa…”
Ánh mắt tao nhã sâu xa của Lục Cẩn Phàm khẽ giương lên: “Có anh ở đây, em sợ cái gì?”
“… Em chỉ muốn anh tranh thủ chút thời gian làm quân sư cho em, chứ không phải muốn anh tốn thêm công sức can thiệp vào công ty của em.”
Anh cười khẽ: “Công ty của em có tên anh, không cho anh can thiệp thì chẳng phải uổng phí cái tên này hay sao?”
“Công ty em chỉ là một công ty nhỏ.
Bình thường anh đã rất bận rồi, em không muốn anh lãng phí thêm thời gian và sức lực vào chuyện này.”
“Thời gian và sức lực có thể bỏ ra hay không thì còn phải xem đối tượng là ai.” Lục Cẩn Phàm thở dài rồi lại cười lần nữa, cúi người xuống: “Mỗi lần em đều tìm lý do này nọ, chẳng lẽ tối nay em không thể chủ động một chút sao? Hửm?”
“Đừng có chuyển đề tài!”
“Rõ ràng em mới là người chuyển đề tài!”
“…”
Anh hôn từng chút lên gương mặt cô, hờ hững nói: “Em có nghi vấn gì thì ngày mai tổng hợp lại rồi hỏi anh một lượt.
Nếu như không thể đối phó với đám quản lý này thì anh có thể điều vài người tài giỏi trong bộ phận Nhân sự của Lục thị đến giúp em một tay.
Dĩ nhiên, nếu em cần anh, anh cũng có thể đích thân sang đó.
“Vậy thì không cần… Cũng không phải là em không thể đối phó.
Em rất tự tin về lợi nhuận của công ty trong tương lai, nhưng dù sao em cũng chưa học qua quản lý tài chính, thiết nghĩ nếu bản thân quá vội vàng gấp gáp, quá cứng nhắc bướng bỉnh sẽ có thể đưa đến hiệu quả trái ngược.
Nhưng nếu em không thị uy thì không thể thu phục được bọn họ.
Công ty muốn ổn định phát triển lâu bền thì khâu quan hệ giao tiếp với quản lý các cấp là rất quan trọng.”
Để ông Phật lớn như Lục Cẩn Phàm đến làm ở công ty nhỏ của cô, không chừng những người ở đó sẽ nhảy dựng lên mất!
“Ừm, em nói không sai.” Lục Cẩn Phàm ngồi xuống bên cạnh cô.
Hạ Mộc Ngôn tưởng rằng anh không định tiếp tục nữa, nhưng không ngờ anh lại ôm cô ngồi lên đùi mình.
Nụ hôn anh rải đầy trên mặt khiến trái tim cô cũng ngứa ngáy, không thể nào kháng cự được.
Cả người cô như bị nhào nặn đến mềm nhũn, tựa vào lòng anh, không còn hơi sức đâu mà vùng vẫy.
“Vậy anh nói thử xem, em có nên tranh thủ thời gian đi học hỏi tìm hiểu một chút về phương diện quản trị kinh doanh không? Trước đây ba em muốn em đến Hạ thị làm việc nên đã đăng ký khóa bổ túc liên quan về mặt đó, nhưng em đã không đi.” Hạ Mộc Ngôn tựa vào lòng anh, giọng nói mềm mại.
Anh cười khẽ, âm thanh tựa như phát ra từ lồng ngực.
Hạ Mộc Ngôn nằm ở trong lòng anh nên cảm nhận rất rõ, vừa định hỏi anh cười gì thì trong chớp mắt đã bị anh cắn lên vành tai.
Hạ Mộc Ngôn đau đến “rít” khẽ một hơi, giơ tay lên che tai.
Cô dời mắt nhìn vào đôi mắt như biển sâu vẩy mực của Lục Cẩn Phàm.
Anh thấp giọng nói: “Ông xã em đã gấp đến nỗi khó dằn lòng mà em cứ nhất quyết kỳ kèo Lục cả với anh ngay bây giờ sao?”
Trong lúc nhất thời Hạ Mộc Ngôn chẳng phản bác lại được, chỉ trừng mắt nhìn anh một cái.
Quả thật từ sau sinh nhật ông nội, anh đã phải nín nhịn mấy ngày.
Hai ngày trước anh lại bận rộn chuyện công ty, còn cô thì ngủ sớm…
Lục Cẩn Phàm kéo tay cô qua, ấn thẳng lên nơi nào đó trên cơ thể anh.
Hạ Mộc Ngôn vô thức muốn rút tay nhưng lại bị anh đè chặt, không thể nào rút ra.
Trong nháy mắt, khuôn mặt cô đỏ bừng: “Lục Cẩn Phàm!”
“Em muốn ngủ sớm à?” Anh dán sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng trêu đùa nơi vành tai: “Nếu tối nay em chủ động thì anh chỉ làm một lần, còn nếu để anh tiếp tục thì…”
Nhịp thở của Hạ Mộc Ngôn cũng nhanh thêm vài lần, tay đặt ở nơi nào đó không dám lộn xộn.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô hỏi một câu: “Thật sự chỉ làm một lần?”
Anh không nói lời nào, lại tiếp tục hôn lên gò má cô, trêu chọc đến ngứa ngáy.
“Thế nào mới được xem là chủ động?” Cô quyết định không thèm rụt tay lại nữa.