Chương 148:
“Xem sau này anh còn dám cắn em không? Cắn chết anh!” Hạ Mộc Ngôn hung dữ nói bên tai Lục Cẩn Phàm, dùng hàm răng cắn hai cái thật mạnh vào tai anh.
Lục Cẩn Phàm cười khẽ, không đáp, thấp giọng nói bên tai cô: “Cắn đi.”
“…”
Mắt Hạ Mộc Ngôn ngớ ra, trên mặt vẫn còn nóng bỏng, chân bị tách ra dễ dàng.
“Anh…”
Anh đã đâm thẳng vào!
Quá mạnh, quá sâu.
Qua một lúc lâu mà Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa kịp phản ứng, cho đến khi cô nghe thấy anh nhỏ giọng bảo cô thả lỏng.
Cô nức nở một tiếng, thầm trừng anh, cơ thể phát run.
Cho dù đã trải qua vài lần nhưng cô vẫn chưa thể nào thích ứng, làm sao mà thả lỏng cho được.
***
Là ai cứ luôn miệng bảo một lần rồi thôi?
Lúc về nhà là chín giờ, vậy mà bọn họ thân mật đến nửa đêm mới kết thúc! Dù cho Hạ Mộc Ngôn có cào anh, cắn anh thế nào thì anh cũng không nhẹ lại!
Sau khi Hạ Mộc Ngôn được anh đưa đi tắm rửa xong, cô cuộn chăn nằm trên giường, thiêm thiếp buồn ngủ.
Điện thoại trên tủ đầu giường chợt vang lên.
Hạ Mộc Ngôn mở mắt ra nhìn về phía ấy, là điện thoại cá nhân của Lục Cẩn Phàm.
Vào giờ này mà còn có điện thoại sao? Công ty có chuyện gấp hay có chuyện gì khác?
Lục Cẩn Phàm vẫn còn ở trong phòng tắm, Hạ Mộc Ngôn ôm chăn ngồi dậy, cầm điện thoại lên.
Nhìn thấy một dãy số xa lạ, cô bắt máy.
“Một lát nữa Cẩn Phàm mới có thể nghe điện thoại, gọi lại sau đi.” Hạ Mộc Ngôn bắt máy nhưng không đợi đối phương trả lời mà đã mở miệng nói rõ tình hình trước.
Quả nhiên đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó lại vang lên tiếng nói dịu dàng tựa như dò xét của thư ký An: “Bà Lục?”
An Thư Ngôn?
Cơn buồn ngủ của Hạ Mộc Ngôn thoắt cái bay biến.
Cô nhìn dãy số hiển thị, ghi nhớ trong đầu, rồi lại đặt di động bên tai lần nữa: “Thư ký An? Đã khuya như vậy rồi mà cô còn gọi điện thoại cho Lục tổng à, có chuyện gấp gì sao?”
“Thật ngại quá, bà Lục, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.
Tôi biết tối nay Lục tổng có cuộc họp video với phía bên Mỹ, tôi nghĩ hẳn lúc này anh ấy chưa nghỉ ngơi nên mới gọi điện thoại.” Thư ký An khách sáo, dịu dàng nói: “Điện thoại kia của anh ấy đã hết pin, cho nên tôi mới gọi số cá nhân này …”
Hạ Mộc Ngôn im lặng không lên tiếng.
Nửa đêm mà cô ta còn gọi điện cho chồng người khác, hơn nữa mục đích trở về nước của cô ta lại rõ rành rành như vậy, không thể nào tự nhiên có chuyện gọi điện mà không có mục đích.
“Tôi muốn bàn bạc với Lục tổng về cuộc họp video tối nay, dù sao cũng là dự án hợp tác có liên quan đến Tập đoàn Shine USA.” Thư ký An ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Nhân tiện, tôi còn muốn hỏi xem có phải son môi của tôi rơi trên xe Lục tổng không?”
Hạ Mộc Ngôn im lặng nhìn đồng hồ: “Hửm? Son môi gì? Buổi tối tôi và anh ấy về chung, không thấy trên xe có vật gì của cô cả.”
“Vậy có lẽ là rơi bên ngoài rồi.” Thư ký An nhẹ nhàng nói: “Tối nay lúc tan làm, tôi vừa lái xe rời khỏi công ty, nhưng đột nhiên xe chết máy ở ven đường.
Trời thì mưa lớn, đúng lúc xe Lục tổng đi ngang, tôi đã nhờ anh ấy lái xe đưa tôi một đoạn.
Lúc trước khi xuống xe, tôi có lấy son môi thoa lại.
Nhưng khi trở về lại không thấy trong túi xách, tôi cứ ngỡ nó rơi trên xe Lục tổng.”
Hạ Mộc Ngôn cầm điện thoại, chậm rãi cười: “Quả thật trong xe anh ấy không có đồ của cô, cô cứ từ từ nhớ lại xem, có phải rơi chỗ khác rồi không.
Dù sao cũng chỉ là một cây son mà thôi, cái đó hiệu gì? Nếu Thư ký An thích thì ngày mai tôi sẽ mua một cái khác giúp cô.”
“Cũng không cần phải thế, đã muộn rồi mà còn gọi điện làm phiền bà Lục, tôi thật sự xin lỗi.”
“Không sao, đúng là hôm nay mưa lớn thật, mấy ngày gần đây nên chú ý giữ ấm.
Ngày mai thư ký An đi làm nhớ Lục thêm áo, và cũng đừng quên mang theo ô nhé.”
“Vâng, cảm ơn bà Lục.”
“Đừng khách sáo.” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt liếc mắt nhìn hướng cửa phòng ngủ.
Cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, nhẹ nhàng nói: “Cẩn Phàm đã tắm xong rồi, không phải cô có chuyện cần bàn về cuộc họp video sao? Có cần tôi đưa điện thoại giúp cô không?”
“Vậy làm phiền bà Lục.” Trong giọng nói của thư ký An vẫn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.