Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 149:
 
Hạ Mộc Ngôn đứng dậy, bước xuống giường.

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, quả thật thấy Lục Cẩn Phàm đang định đi đến phòng sách.
 
“Ông xã, điện thoại của thư ký An.” Giọng nói Hạ Mộc Ngôn rất nhẹ nhàng, cô bước tới.

Lúc Lục Cẩn Phàm xoay người nhìn cô, Hạ Mộc Ngôn đưa điện thoại cho anh.
 
Lục Cẩn Phàm vừa mới tắm rửa xong, trong mắt vẫn còn sự thỏa mãn, tinh thần cũng sảng khoái hơn.

Trong mùi hương thanh thoát hòa lẫn vài phần biếng nhác trong đêm.
 
Hạ Mộc Ngôn không nhìn anh lâu, cô đưa điện thoại xong thì xoay người trở về phòng ngủ.
 
Nhưng cô vừa mới bước đi hai bước thì bất chợt eo thon bị giữ lại.


Anh duỗi tay ôm cô trở về, Hạ Mộc Ngôn quay đầu nhìn anh không vui.

Một tay Lục Cẩn Phàm vẫn ôm cô không rời, còn tay kia thì nhận điện thoại.
 
“Gửi hồ sơ dự án hợp tác cho bọn họ, bốn mươi phút sau tôi mở máy.” Giọng điệu Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt, lãnh đạm nói vài điểm cần chú ý trong dự án hợp tác với tập đoàn Shine.

Sau vài câu ngắn gọn, anh cúp máy, tiện tay ném điện thoại lên sofa.
 
 
“Sao vậy?” Cách lớp áo ngủ mỏng manh, bàn tay Lục Cẩn Phàm đặt trên eo cô khẽ vuốt ve.
 
Hạ Mộc Ngôn mím môi, cân nhắc rồi lại nhìn anh một cái.
 
“Vừa rồi thư ký An nói hình như son môi của cô ta rơi trên xe anh.”
 
Đuôi mày anh tuấn của Lục Cẩn Phàm hơi nhướng lên: “Son môi?”
 
Hạ Mộc Ngôn không vui, liếc mắt nhìn anh một cái, lại rũ mắt, khẽ đẩy bàn tay vòng bên hông cô ra: “Trước tiên anh buông em ra đã, chẳng phải có dự án cần bàn bạc với bên Mỹ sao? Em đi ngủ trước, ngày mai rồi nói.”
 
Tay anh đặt trên thắt lưng cô vẫn không nhúc nhích.

Cô càng đẩy, anh càng ôm chặt hơn.
 
“Còn sớm.” Giọng nói anh ở gần bên tai, sự điềm tĩnh trong lời nói khiến ngọn lửa nhỏ sắp mất kiểm soát trong lòng cô lại bùng phát.
 
“Nhưng mà em mệt!” Hạ Mộc Ngôn tức giận giãy giụa trong ngực anh: “Anh tiếp tục nói chuyện điện thoại với thư ký của anh đi, sau khi xong việc thì về phòng ngủ gọi em.”
 
“Cô ta nói gì?” Lục Cẩn Phàm không buông tay, nhưng bởi vì cô giãy giụa mà giọng anh trở nên trầm hơn.
 
Hạ Mộc Ngôn vùng vẫy nhưng không được, nên cô không thèm giãy nữa, để Lục cho anh giam cầm trong lòng.

Cô xoay lưng về phía ngực anh, khó mà che giấu cảm xúc trong lời nói: “Cô ta nói lúc tan làm thì xe chết máy, nên anh tiện đường đưa cô ta về một đoạn.”
 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô, thở dài cười, vỗ nhẹ bên hông cô tựa như dỗ dành: “Hôm nay công ty bận rộn dự án phía bên Shine nên phải tăng ca, mà thư ký An đã từng làm việc với Shine.

Cho nên sau khi sắp xếp kế hoạch hạng mục xong, bọn anh gần như cùng lúc rời công ty.”
 
Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa lên tiếng, im lặng lắng nghe.
 
“Lúc anh lái xe ra khỏi công ty thì nhìn thấy xe cô ta đỗ ở ven đường.

Cửa xe thì mở, nửa người cô ta bị nước mưa giội ướt.

Cho dù là vì quan hệ cấp trên cấp dưới hay là quan hệ với nhà họ An, anh cũng không thể nhìn thấy mà lờ đi.”
 
“Cho nên anh để cô ta lên xe?” Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn anh, ngọn lửa trong lòng càng bốc lên ngùn ngụt.
 
Thấy cô không vui, ánh mắt tĩnh mịch của Lục Cẩn Phàm khóa chặt trên người cô, dùng tay mơn trớn trên đầu Hạ Mộc Ngôn: “Anh định bảo tài xế lái xe công ty đưa cô ta về, nhưng thư ký An bảo tài liệu dự án cần họp tối nay ở trong túi xách cũng bị ướt, cần về nhà gấp để chuẩn bị lại một bản nữa.

Vì vậy cô ta mở miệng hỏi anh có thể đưa cô ta về không.”
 
Đuôi mắt Hạ Mộc Ngôn nhướng lên, cô cảm thấy chuyện này trùng hợp quá mức rồi.
 
“Địa chỉ của cô ta cách tòa cao ốc Kim Lâm của em không xa.” Giọng nói Lục Cẩn Phàm trầm ổn, điềm tĩnh, giải thích rất cặn kẽ: “Anh để cô ta ngồi hàng sau, không đụng đến chỗ ngồi dành riêng cho bà Lục.

Em đừng giận nữa, nhé?”
 

Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lườm về phía anh: “Vậy anh có hôn cô ta không?”
 
Khóe môi Lục Cẩn Phàm phát họa một đường cong, như cười như không: “Em cảm thấy thế nào?”
 
“Vừa rồi thư ký An còn nhấn mạnh với em, lúc cô ta xuống xe thì lấy son ra trang điểm lại.

Tại sao cô ta trang điểm lại? Tại sao còn cố ý nói em biết?” Hạ Mộc Ngôn không chớp mắt, nhìn thẳng Lục Cẩn Phàm.
 
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, đồng thời cũng im lặng nhìn cô.
 
Một lát sau, anh thấp giọng, lãnh đạm nói: “Em không tin anh?”
 
“Em tin.” Hạ Mộc Ngôn từ từ toét miệng cười, nhưng lại có phần buồn bực.

Cô thầm nghiến răng: “Nhưng thư ký An lại chọn thời gian này gọi đến, rõ ràng cô ta đang ngấm ngầm tuyên chiến với em, lẽ nào bây giờ em phải bình tĩnh như chưa có gì xảy ra?”
 
Làm sao cô có thể không tin Lục Cẩn Phàm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận