Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 157:
 
Đôi mắt lạnh lùng của bác sĩ Thịnh không dao động, chỉ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lạnh lùng nói: “Còn tôi đóng vai trò gì trong cuộc đời em?”
 
Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt nhìn anh ta, không nói gì.
 
Bác sĩ Thịnh đã sớm đoán được cô sẽ từ chối trả lời.

Anh ta tháo khẩu trang xuống, bỏ vào túi áo khoác trắng, sắc mặt lạnh lùng: “Tôi đã làm xong yêu cầu em đưa ra vài ngày trước.

Tối mai tôi sẽ thay mặt nhà họ Thịnh tham dự một buổi tiệc tối.

Em muốn phủi sạch quan hệ triệt để với tôi, vậy chi bằng cũng đồng ý với tôi một điều kiện đi.”
 
Hạ Mộc Ngôn như có như không nhíu mày lại: “Điều kiện gì?”
 
“Em nhất định phải có mặt trong buổi tiệc tối này, làm bạn tiệc của tôi.” Ánh mắt ẩn chứa sương lạnh của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô.
 

“Tại sao tôi phải đồng ý với anh? Người thật sự thẹn với lòng là anh, không phải là tôi!” Hạ Mộc Ngôn lẳng lặng đối mặt.
 
Người đàn ông trước mặt thản nhiên cười khẽ, đồng thời khóe môi cong lên một vòng cung như có như không: “Em thật sự nghĩ rằng Lục Cẩn Phàm không biết mối quan hệ giữa chúng ta? Chẳng phải em rất muốn thoát khỏi mọi thứ liên quan đến tôi sao? Tôi đưa ra điều kiện cũng không cần phải giải thích lý do với em.”
 
Hạ Mộc Ngôn rất muốn nện cái túi xách trong tay vào mặt anh ta.
 
Cô cố nén cơn giận, lạnh lùng hỏi: “Nếu thay mặt nhà họ Thịnh tham dự tiệc tối, tại sao anh lại bảo tôi đi?”
 
“Nhất định phải là em.”
 
“Tại sao phải là tôi?”
 
“Đến đó em sẽ biết.” Anh ta hờ hững nhếch môi, nở nụ cười lạnh lùng, không hề giải thích một câu, cũng không đợi Hạ Mộc Ngôn đồng ý hay từ chối, lại đeo khẩu trang y tế lên, đi vào phòng bệnh bên cạnh.
 
Hạ Mộc Ngôn nhìn xuống sàn nhà được rải đầy mùi nước khử trùng, rơi vào suy tư.
 
***
 
Chỉ vì một buổi tiệc tối không rõ lý do mà Hạ Mộc Ngôn mất ngủ cả đêm.
 
Cô còn tưởng tối nay có thể nhìn thấy Lục Cẩn Phàm khi anh trở về.

Kết quả mãi đến hơn hai giờ sáng, lúc cô khó khăn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi cũng không thấy anh về.
 
Giữa trưa hôm sau cô mới thức dậy.

Có lẽ là do ngủ không ngon, đầu cô hơi đau.

Cô tắm rửa và thay quần áo để chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng vừa tới lầu dưới của công ty thì cô nhìn thấy một chiếc xe màu bạc đang đỗ ở đó.
 
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt người đàn ông lộ ra.


Tuy anh ta rất đẹp trai, nhưng vì ít khi đi lại bên ngoài, thiếu ánh nắng mặt trời, lại thường xuyên đeo khẩu trang y tế, cho nên mặt anh ta có vẻ hơi tái so với đàn ông đẹp trai bình thường.
 
Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, ánh mắt không vui: “Sao anh biết tôi sẽ đến đây?”
 
Nét mặt người đàn ông trong xe không đổi sắc, từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng bình thản.

Anh ta liếc nhìn bộ trang phục công sở giống phong cách Hạ cô công sở trên người Hạ Mộc Ngôn, vẻ mặt xen lẫn tia lạnh lùng khiến người ta khó hiểu: “Nhóc con, em đã thật sự trưởng thành rồi.”
 
“Bác sĩ Thịnh.” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt đứng bên cạnh cửa xe, “Đừng nói với tôi là anh vẫn luôn biết rõ hành tung của tôi nhé.

Nếu vậy, e rằng tôi phải báo cảnh sát.”
 
Người đàn ông nhìn cô: “Đêm nay em là bạn tiệc tôi, ba chữ ‘bác sĩ Thịnh’ này có xa lạ quá không?”
 
Hạ Mộc Ngôn cười khẩy, xưng hô đầy mỉa mai: “Thịnh Dịch Hàn.”
 
Thịnh Dịch Hàn nghe cách xưng hô lâu ngày chưa được nghe này thì viền môi nhạt màu khẽ cong lên, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
 
“Hôm qua tôi không có ý định tham dự buổi tiệc tối kia cùng với anh.

Suy nghĩ cả đêm, câu trả lời của tôi vẫn là, tôi sẽ không đi!” Hạ Mộc Ngôn nói xong thì không nhìn anh ta nữa, mà quay người rời đi.
 
Kết quả, cô vừa mới quay người thì trước mắt bỗng tối sầm, lảo đảo suýt ngã về phía trước.

 
Cô vội chống tay lên đèn đường bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
 
Sáng nay cô đã cảm thấy hơi nhức đầu, có thể là do mấy ngày nay thời tiết chuyển mùa, mưa lạnh và gió thu mang theo không khí lạnh từ miền Bắc thổi về làm nhức đầu.
 
Cửa xe sau lưng mở ra, cánh tay lập tức được đỡ lấy, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Hạ Mộc Ngôn bỗng nổi da gà, hất mạnh người đứng sau ra như bị điện giật.
 
“Đừng đụng vào tôi!”
 
Thịnh Dịch Hàn bất chấp tâm trạng của cô, trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay cô: “Em bị sao vậy? Trong người khó chịu sao?”
 
“Lo chuyện bao đồng.” Hạ Mộc Ngôn chẳng muốn nhìn anh ta thêm phút nào nữa.
 
Thấy cô phản kháng, Thịnh Dịch Hàn buông cô ra.

Nhưng thấy sắc mặt Hạ Mộc Ngôn không được tốt lắm, anh ta cứng rắn ép buộc: “Đến bệnh viện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận