Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 159:
 
Từ xa cô đã nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe cùng lúc.

Hôm nay An Thư Ngôn trang điểm xinh đẹp đúng mực, Lục một chiếc váy hở vai màu trắng.

Khi đi đến cửa chính khách sạn, An Thư Ngôn đang đi theo sau Lục Cẩn Phàm bỗng giơ tay lên khoác lấy cánh tay anh.
 
Ngay lập tức trong đầu Hạ Mộc Ngôn có hình ảnh phản chiếu theo bản năng, đó là Lục Cẩn Phàm nhất định sẽ đẩy cô ta ra.
 
Nhưng Lục Cẩn Phàm không đẩy ra.
 
Trong nháy mắt, trái tim Hạ Mộc Ngôn như bị đâm mạnh.

Tay cô bất động trên cửa sổ xe, thật lâu không nhúc nhích.
 
Bất chợt cửa sổ xe bên ngoài bị gõ hai tiếng.

Cửa mở ra, Thịnh Dịch Hàn nhìn cô khẽ hỏi: “Em chắc chắn không vào à?”
 
Hạ Mộc Ngôn liếc mắt sang, nỗi buồn chợt lóe lên trong mắt, nhưng lại được cô che giấu rất kỹ.
 

Cô muốn hỏi anh ta, rốt cuộc mục đích anh ta đưa cô đến đây là gì.

Lời đã dâng đến miệng, nhưng cô cảm thấy, với con người của anh ta, cho dù có đưa cho cô câu trả lời thì cũng chưa chắc là thật.
 
Chi bằng cô tự mình đi xem.
 
“Đóng cửa lại! Tôi thay quần áo!” Cô tức giận quát.
 
Khóe miệng Thịnh Dịch Hàn lộ ra nụ cười nhạt không dễ gì nhận thấy.

Cửa xe lại bị đóng lại.

Dường như muốn để cho cô yên tâm, lần này anh ta để chìa khóa điện tử ở trong xe, để cô tự mình mở cửa ra ngoài sau khi thay đồ xong.
 
Anh ta đoán chắc cô không chạy đi nữa sao?
 
Hạ Mộc Ngôn thầm nghiến răng, với tay ra ghế sau lấy chiếc túi to.

Cô mở ra xem, bên trong là chiếc hộp đóng gói tinh xảo đựng một chiếc váy dạ hội cao cấp.

Cô không chút nhẫn nại mở chiếc hộp ra.
 
Mười phút sau, Hạ Mộc Ngôn xuống xe.
 
“Anh nghĩ tôi là cô thiếu nữ mười mấy tuổi hả? Lại còn là váy dạ hội màu hồng, vạt váy còn điểm xuyết đủ loại lông vũ.

Tôi thật sự hoài nghi có phải anh cố ý mang tôi đến đây để làm tôi mất mặt hay không.” Sắc mặt cô không vui lắm, phàn nàn một câu.
 
Thịnh Dịch Hàn liếc cô một cái, đôi mắt lãnh đạm của anh ta lóe lên tia kinh ngạc.

Tuy rằng trước đây Hạ Mộc Ngôn vẫn cùng đi dự các buổi tiệc lớn cùng với ba, nhưng không thể không thừa nhận, nhan sắc của cô là vẻ đẹp rất khiêm nhường dịu dàng chứ không khoa trương sắc sảo.

Nhưng cô chỉ cần ăn vận một chút, nét hồn nhiên hoàn hảo này lại còn ma mị hấp dẫn nam giới hơn nét đẹp sắc sảo đầy tính sát thương.
 
“Em cũng mới hai mươi tuổi thôi, sao lại không Lục được màu hồng phấn?” Thịnh Dịch Hàn rời sườn xe đuổi theo cô, giọng nói vẫn nhàn nhạt không chút hơi ấm.

Trong lúc sắc mặt Hạ Mộc Ngôn không được vui lắm, anh ta liếc mắt nhìn về hướng khách sạn, làm như vô tình buông một câu: “Rất đẹp.

Cho dù ở đây có ai xấu mặt, thì cũng không phải là em.

Dù sao cũng hơn ở nhan sắc.”

 
“…”
 
Người đàn ông Thịnh Dịch Hàn này, đến cả một lời nói dễ nghe cũng khiến cho người ta cảm thấy chán ghét như vậy.
 
Hạ Mộc Ngôn không nhìn anh ta.

Cũng may chiều dài váy vừa vặn, có thể che được đôi giày của cô.

Trong chiếc túi ở ghế sau xe còn có một đôi giày cao gót, nhưng cô không đi, cũng thật sự không có lòng dạ nào mà đi.
 
“Em không thay giày sao?” Anh ta chú ý đến chiều cao không đổi của cô, bèn hỏi.
 
“Chẳng phải anh nói tôi thắng vì nhan sắc hay sao?” Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng hỏi vặn lại.
 
Thịnh Dịch Hàn cũng không nói nữa, mắt chỉ nhìn thoáng qua chân váy của cô.
 
Cô cao một mét sáu, vóc dáng uyển chuyển, vừa đúng chuẩn vừa hoàn mỹ.

Lục bộ váy dạ hội này lên người, độ dài vừa vặn, cô cũng không cần thiết phải như những phụ nữ khác, vì muốn khoe vóc dáng mảnh khảnh cao ráo mà chú trọng đi một đôi giày cao mười mấy phân, hận không thể dùng chiều cao để nâng tầm nhan sắc.
 
Anh ta xoay người đi về hướng khách sạn, Hạ Mộc Ngôn cũng bước theo sau.
 
Cô vừa đi vừa tém mái tóc dài lòa xòa trước vai ra sau lưng rồi dùng sợi dây thun buộc tóc thành búi hơi bù xù trên đỉnh đầu.

Sau đó cô cứ mặt mộc đơn giản như vậy mà đi vào bên trong.
 
Bước vào cửa chính khách sạn, Thịnh Dịch Hàn chú ý đến cách ăn Lục không thiếu lễ nghi nhưng lại qua loa đối với buổi tiệc loại này của cô mà ý nhị sâu xa nói: “Thật không thể ngờ, cô Cả nhà họ Hạ lại có một ngày thiếu chỉn chu như vậy.”

 
Thiếu chỉn chu?
 
Hạ Mộc Ngôn như cười như không nhìn vào đám người ăn Lục sáng sủa bên trong.
 
Bất kỳ ai từng trải qua mười năm lưu lạc đau khổ khốn cùng cũng sẽ không để tâm đến sự cầu kỳ.

Chẳng lẽ bây giờ cô lại phải gọi thợ trang điểm đến đây trang điểm xong rồi mới vào hay sao?
 
Nếu là Hạ Mộc Ngôn trước kia thì cô thật sự sẽ làm như vậy.
 
Cô không giải thích.

Sau khi đi vào bên trong, cô cũng không có ý định đi quá gần Thịnh Dịch Hàn.
 
Vương Đình là khách sạn bảy sao lớn nhất Hải Thành.

Bữa tiệc xa hoa nhộn nhịp đông người, phụ nữ đua nhau váy vóc hoa lệ.

Các chính khách và thương nhân đứng thành tốp năm tốp ba, tay cầm ly rượu, náo nhiệt đến mức Hạ Mộc Ngôn cũng thấy khó hiểu.

Phô trương thế này, rốt cuộc là loại tiệc rượu gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận