Chương 168:
Thời gian Hạ Mộc Ngôn bất tỉnh cũng không phải là quá lâu.
Lúc trước cô đã không thấy thoải mái, lại vào trong nhà vệ sinh không có không khí trong lành, không gian kín lạnh càng làm cô khó thở hơn.
Rồi cuối cùng sao lại đột nhiên bất tỉnh, cô cũng không biết.
Cô vật vã trong cơn ác mộng thật lâu.
Đủ loại ác mộng từ kiếp trước đã lâu không xuất hiện lại đang quấy nhiễu tâm trí cô.
Cho đến khi người cô như được ngâm vào trong một làn nước ấm, cơ thể lạnh lẽo ấm dần lên, cơn ác mộng không an ổn kia mới dần dần biến mất.
Dường như phía dưới cổ có cánh tay luôn đỡ gáy cô, trên trán cũng có một bàn tay khác thỉnh thoảng đặt lên như muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
Thật ấm… Thật thoải mái.
Đây cũng là mơ sao?
Hạ Mộc Ngôn chợt mở mắt ra, ánh mắt như có chút mông lung, mở ra thật lâu mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Cô có chút mờ mịt, hơi quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở mép bồn tắm.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Lục Cẩn Phàm gần trong gang tấc, trái tim cô như khẽ nhảy lên.
Cô trơ mắt nhìn cặp lông mày đang nhíu chặt của anh, con ngươi nghiêm nghị, tay vẫn dán lên trán cô không rời.
Ánh mắt cô ngơ ngẩn nhìn thấy áo vest của anh bị ném trên mặt sàn phòng tắm gần đó.
Măng sét áo sơ mi đã được cởi ra, tay áo xắn lên để lộ một đoạn cổ tay.
Nhưng vì anh vẫn ngâm cả hai tay trong bồn tránh cho cô không cẩn thận bị sặc nước nên ống tay áo cũng bị thấm ướt một chút.
Nhưng dường như anh không quan tâm, con ngươi sẫm lại không khỏi làm cho người ta không rét mà run.
Nhất thời đầu óc Hạ Mộc Ngôn không kịp thích ứng.
Không phải cô bị nhốt trong nhà vệ sinh sao?
Không lẽ anh đã phát hiện ra cô đến dự tiệc à?
Sao đột nhiên cô giật mình tỉnh lại thì lại thấy bản thân mình đang ở trước mặt anh, thậm chí cả váy áo cũng bị anh cởi ra hết, cứ như vậy mà nằm trong bồn tắm thế này?
Cửa phòng ngoài phòng tắm bị đóng chặt.
Bên ngoài vang lên nhiều tiếng bước chân, còn có giọng nói của An Thư Ngôn vang lên ngoài cửa: “Lục tổng, tôi có mang theo trang phục mới, anh có muốn để bà Lục thay trước không?”
Lục Cẩn Phàm như không nghe thấy tiếng bên ngoài, ánh mắt lạnh nhạt rơi xuống khuôn mặt vẫn chưa có huyết sắc của Hạ Mộc Ngôn.
“Em muốn đi dự tiệc mà không hỏi anh, lại đi tìm tên họ Thịnh là có ý gì?”
Cuối cùng Hạ Mộc Ngôn cũng dần lấy lại tinh thần, rượu cồn trong đầu vẫn còn quấy rầy, không cho cô được yên ổn.
An Thư Ngôn ở bên ngoài vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.
Hạ Mộc Ngôn yên lặng một thoáng rồi mới cười như có như không, ánh mắt say lờ đờ mờ sương: “Anh có thể đi cùng An Thư Ngôn, sao em lại không thể đi tìm người khác?”
Cô không giải thích mình đến bằng cách nào, cũng không muốn giải thích.
Câu nói vừa dứt, cô cảm giác cánh tay ở sau gáy như có gai chi chít, bắt đầu vật lộn muốn ngồi dậy.
“Đừng động.” Lục Cẩn Phàm hạ giọng trầm thấp, ánh mắt trong suốt lãnh đạm, ấn cô xuống: “Mới vừa rồi trong nhà vệ sinh vừa lạnh vừa ẩm ướt, nhiệt độ cơ thể em quá thấp, ngâm người trong nước nóng lâu một chút.”
“Em không sao, lúc trước chỉ hơi khó thở, giờ thì tốt hơn nhiều rồi.”
Hạ Mộc Ngôn tùy tiện nói như chả quan tâm, ngồi dậy trong bồn tắm, giơ tay lên muốn gạt tay anh đi, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.
Cô khẽ tránh né nhưng không tránh nổi, chỉ có thể ngước mắt lên.
“Em đã nói bây giờ em đỡ hơn nhiều rồi!” Cô hơi cao giọng lên một chút.
Cô thấy ánh mắt anh vẫn luôn chăm chú nhìn mình, hoàn toàn không định để cô né tránh.
Hạ Mộc Ngôn cố gắng ổn định cảm xúc của mình, hay có lẽ vì say mà cô cảm thấy hơi choáng váng hoa mắt: “Tối nay em không cố ý đến.
Mà kể cả em có muốn đến thì sợ là bên cạnh anh cũng không chỗ cho em đứng.”
“Anh không đưa em đến dự buổi tiệc này đúng là vì không muốn để em hiểu lầm.” Lục Cẩn Phàm cũng hạ giọng đi một chút, nhưng tay vẫn nắm lấy cổ tay cô không buông ra.
“À, em cũng chẳng hiểu lầm gì đâu.” Hạ Mộc Ngôn cúi đầu không nhìn anh nữa.
Lục Cẩn Phàm thấy cô ngồi trong nước, quả thật không có ý định tiếp tục ngâm nước, bèn tiện tay kéo khăn tắm trùm lên đầu cô, giúp cô lau mái tóc sũng nước.
Hạ Mộc Ngôn quay đầu tránh tay của anh, giơ tay lên tự mình giữ lại khăn tắm trên đầu: “Em tự làm được.”