Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 193:
 
Sau khi Tần Tư Đình đã về phòng ngủ, Hạ Mộc Ngôn mới đi xuống lầu.

Cô thấy Lục Cẩn Phàm đứng đút tay vào túi quần, vẻ mặt bình thản, không hề bất mãn vì thái độ của Tần Tư Đình, cũng không hề cảm thấy khó chịu vì bị lơ đẹp.
 
Hạ Mộc Ngôn thấy rõ vẻ mặt không bình thường lúc nãy của Tần Tư Đình.

Giờ phút này, vẻ mặt của Lục Cẩn Phàm cũng kín như bưng khiến người ta nhìn không hiểu.
 
***
 
Trên đường Lục Cẩn Phàm đưa Hạ Mộc Ngôn về Ngự Viên, Hạ Mộc Ngôn ngồi dựa ghế mở điện thoại xem tin nhắn.
 
Cuối cùng, cô dừng tại hai tin nhắn hôm qua Hạ Điềm gửi cho cô.
 
“Không phải chứ? Sao bỗng nhiên lại muốn chuyển viện? Khó lắm mình mới có hứng thú với bác sĩ Thịnh.


Hạ Mộc Ngôn, có phải gần đây cậu mưu đồ gì không? Mưu đồ đoạt nhân duyên của mình? A a a! Mình phát điên rồi đây!”
 
Hạ Mộc Ngôn cười mỉm, từ hôm qua đến tận bây giờ cô vẫn chưa trả lời tin nhắn, chắc là Hạ Điềm tức điên lên rồi.
 
Cô mở giao diện gửi tin nhắn, bấm chữ: “Đúng vậy, mình có mưu đồ cắt đứt đám hoa lan hoa đào thối nát kia.

Bây giờ cậu chuyển viện chưa?”
 
Không đến nửa phút sau, Hạ Điềm trả lời: “M* nó! Bây giờ mới trả lời tin nhắn của mình! Mình còn tưởng rằng cậu và Lục Cẩn Phàm lăn lộn trên giường từ hôm qua đến bây giờ vẫn chưa xong.”
 
Hạ Mộc Ngôn liếc mắt, gửi kí tự khinh bỉ.
 
Hạ Điềm: “Hôm qua, có mấy tên bệnh tâm thần mặc âu phục, vừa lạnh lùng vừa không thích nói chuyện xông đến bệnh viện, không nói lời nào đã làm xong thủ tục chuyển viện cho mình.

Ngay cả một cơ hội phản kháng mình cũng không có.

Bây giờ, mình đang nằm trên giường của bệnh viện khác.

Mình nhớ bác sĩ Thịnh của mình quá đi thôi!”
 
Hạ Mộc Ngôn: “Anh ta không thích hợp với cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều.

Năm nay cậu đều gặp phải hoa đào nát, bóp chết bông nào đỡ bông đó, đừng mơ mộng rơi vào vũng bùn tình yêu nữa!”
 
Hạ Điềm: “Không phải cậu đẩy bác sĩ Thịnh cho mình sao? Cậu còn bảo anh ta ở lại phòng bệnh nói chuyện phiếm với mình.

Cậu làm hại mình rung động, kết quả bây giờ cậu nói anh ta là hoa đào nát.”
 
Hạ Mộc Ngôn: “…”
 
Hạ Mộc Ngôn vỗ trán: “Là do mình sợ cậu bị tên đàn ông cặn bã kia làm phiền.

Mình nghĩ anh ta là bác sĩ chính của cậu nên mới nhờ anh ta trông chừng cậu.


Nào ngờ cậu dễ dàng mê trai như vậy.”
 
Hạ Điềm: “Mình gọi đây là thể xác và tinh thần yếu ớt! Xương cốt đều gãy rồi, cậu nói xem mình yếu ớt cỡ nào? Yếu đến mức không chịu nổi một đòn đấy! Mỗi ngày mình nằm buồn chán mốc meo, cậu còn không cho mình thưởng thức các loại nam sắc đi ngang mắt mình à? Thật ngại quá, tha thứ cho mình không có cách nào chống lại sự tấn công của nam sắc!”
 
Hạ Mộc Ngôn: “Cậu bị gãy xương đùi, chứ não không có tàn.

Đúng lúc phòng giao dịch của mình cần người phân tích thị trường, mình sẽ đưa laptop cho cậu, cậu chia sẻ công việc với mình trong thời gian dưỡng thương này đi, vừa khéo cậu cũng biết làm mấy thứ này.”
 
Hạ Điềm: “Mình thất tình mà cậu còn muốn mình mang theo vết thương làm việc.”
 
Hạ Mộc Ngôn: “Bởi vì cậu thất tình, cho nên mới dùng công việc gạt bỏ những thứ vô dụng trong đầu cậu.

Hơn nữa, có yêu nhau đâu, cậu thất tình cái con khỉ ấy!”
 
Hạ Điềm: “Đồ không có tình người!”
 
Hạ Mộc Ngôn: “Từ hôm nay, mình chính là sếp của cậu, cậu ngoan ngoãn phân tích tư liệu của bộ phận Marketing về bất động sản của Hải Thành cho mình, tiền công là sắp xếp các bác sĩ nam có sắc đẹp ngoại hạng chăm sóc tỉ mỉ trong 24 tiếng.

Nếu cậu không nghe lời thì mình sẽ để Lục Cẩn Phàm sắp xếp bác sĩ xấu nhất làm phiền cậu mỗi ngày.”
 
Hạ Điềm: “Hạ Mộc Ngôn, mình muốn tuyệt giao với cậu! Mình muốn đánh chết cậu!”
 

Hạ Mộc Ngôn: “Vậy cậu phải có bản lĩnh mới đánh được.”
 
Gửi xong tin nhắn này, không cần đoán cô cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt nổi điên muốn đập điện thoại của Hạ Điềm.
 
Hạ Mộc Ngôn nở nụ cười, gọi điện thoại cho phòng giao dịch, bảo Tiểu Bát đến bệnh viện đưa laptop cho Hạ Điềm.

Cô sắp xếp xong tất cả thì xe đã đến gần Ngự Viên.
 
Lục Cẩn Phàm đang lái xe, Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên nhích lại gần, nịnh nọt: “Em đột nhiên cảm thấy anh kiên quyết chuyển viện cho Hạ Điềm là một quyết định sáng suốt không gì sánh bằng!”
 
Anh nhìn nét mặt cô rồi đẩy trán đẩy cô ra, “Về chỗ ngồi, đừng làm phiền anh lái xe.”
 
Sắp về tới nhà, Hạ Mộc Ngôn quyết định không làm anh phân tâm nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống.
 
Vào biệt thự Ngự Viên, Hạ Điềm chẳng thèm nhắn tin cho cô mà trực tiếp gọi điện thoại.
 
Hạ Mộc Ngôn vừa thay giày vừa bắt máy, nhất thời sơ ý bấm phải loa ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận