Chương 194:
Chỉ trong nháy mắt, cô đã nghe thấy tiếng gào thét của Hạ Điềm truyền ra từ trong điện thoại: “Mình mặc kệ! Nếu cậu đã cắt đứt nhân duyên của mình, trong vòng nửa năm phải tìm cho mình một người đàn ông mà nhan sắc, chiều cao, công việc đều đứng đầu như bác sĩ Thịnh! Nếu không, trái tim tổn thương của mình chẳng thể nào bình phục nổi!”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
“Mình muốn đàn ông! Muốn trai đẹp! Hạ Mộc Ngôn! Cậu phải đền một người cho mình!”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Chị Trần vừa bước đến cửa thì nghe thấy tiếng gào này, suýt nữa đã bật cười.
Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn co giật, vội vàng tắt loa ngoài, dán sát điện thoại vào tai, thấp giọng khẽ quát: “Nhỏ tiếng chút! Cậu la làng kiểu đó là muốn truyền đi mấy cây số hả?”
Hạ Điềm: “… M* nó, chẳng lẽ vừa rồi cậu mở loa ngoài?”
“Chính xác.”
“…”
Hạ Mộc Ngôn đảo mắt nhìn thấy Lục Cẩn Phàm vừa bước vào cửa, nhìn cô với vẻ mặt hầm hầm, âm u.
Hạ Mộc Ngôn chỉ vào điện thoại đã cúp máy, giải thích: “Hạ Điềm ở bệnh viện lâu quá, buồn chán sắp phát điên rồi.
Bây giờ có ai bảo cậu ấy cuồng trai đẹp cũng chẳng sai đâu.
Ha ha ha…”
Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm vô cảm: “Nếu anh còn nghe một chữ liên quan đến họ Thịnh từ miệng cô ta, nhà họ Hạ sẽ lập tức đến thành phố S rước cô ta về, sau này đừng mong bước vào Hải Thành nửa bước.”
“Lúc em và cô ấy tán phét thì thường ăn nói không cố kỵ.
Anh nghe xong thì thôi, đừng để trong lòng.” Hạ Mộc Ngôn biết anh là người nói được làm được.
Lục Cẩn Phàm hơi cong khóe môi, mắt nhìn cô chằm chằm, khàn giọng nói: “Cách xa đám đàn ông muốn tiếp cận em một chút, biết chưa, hử?”
Giọng điệu anh bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ít nhiều gì cũng có ý cảnh cáo.
***
Hôm sau.
Hạ Mộc Ngôn ở trong phòng sách Ngự Viên, đột nhiên có hai video được gửi vào email trên máy tính.
Cô mở lên xem, sau đó lập tức tắt máy, nhếch môi cười lãnh đạm, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
Lúc chập tối, Hạ Mộc Ngôn nhận được điện thoại của Lục Cẩn Phàm.
Cô chống cằm liếc màn hình vi tính trên bàn, lười nhác, khàn giọng nói: “Sao anh lại gọi điện thoại lúc này? Chẳng lẽ công ty lại tăng ca sao?”
Dường như Lục Cẩn Phàm đang cười khẽ, nói bằng giọng trầm ấm: “Em không sợ mình phòng không chiếc bóng à?”
“Em chỉ là không nỡ để anh bận đến tối muộn mà còn phải lái xe về nhà.
Dù sao Ngự Viên xa hơn Quốc tế Oran nhiều.”
“Cho dù Bà Lục ở ngoại ô Hải Thành thì anh cũng phải về nhà.”
Khóe miệng Hạ Mộc Ngôn cong lên một nụ cười, giọng điệu cô vui vẻ, dịu dàng nhưng không quá nũng nịu: “Dự án hợp tác với Tập đoàn Shine đã kết thúc chưa?”
Thật ra cô muốn hỏi An Thư Ngôn đã về Mỹ chưa, Lục Thiệu Tắc đã về Mỹ chưa, nhưng khi mở miệng lại đổi thành một cách hỏi khác.
Lục Cẩn Phàm không đáp, im lặng một lát rồi nói: “Buổi tối dẫn em đi gặp một người, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”
Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn đồng hồ: “Buổi tối mấy giờ?”
“Trước sáu giờ.”
“Được rồi, nhưng một lát nữa em phải đến phòng giao dịch.
Bên kia vừa có chuyện, chắc khoảng chập tối em mới về được.”
“Khủng hoảng tài chính của phòng giao dịch đã giải quyết xong chưa?”
Hạ Mộc Ngôn ngừng một lát: “Không sao, chỉ là vấn đề nhỏ, em có thể tự xử lý.”
Lục Cẩn Phàm im lặng vài giây: “Đi sớm về sớm, trong hai ngày này em đừng đi lung tung.”
“Em biết rồi.”
Thật ra Hạ Mộc Ngôn cũng có thể đoán sơ sơ ẩn ý trong lời nói của Lục Cẩn Phàm.
Chắc chắn có nguyên nhân gì đó nên anh mới dặn cô về Ngự Viên ở.