Chương 195:
Anh không nói nên cô cũng chẳng hỏi.
***
Còn chưa đến giữa trưa, Hạ Mộc Ngôn đã ra khỏi cửa đi thẳng đến phòng giao dịch.
Vừa đến nơi, Tiểu Bát nhìn thấy cô mà như thấy vị cứu tinh, rối rít nhào tới nói: “Chị Đại Ngôn! Cuối cùng chị cũng đến! Em gấp muốn chết rồi đây!”
“Xảy ra chuyện gì? Vừa nãy trong điện thoại cô nói nhanh quá, là nhà đầu tư nào đến gây chuyện?” Hạ Mộc Ngôn vừa hỏi vừa chậm rãi bước về phía văn phòng.
Hai người bước tới trước cửa văn phòng, Tiểu Bát còn chưa kịp trả lời, dù cách một cánh cửa mà cô đã nghe được tiếng phụ nữ vang lên ầm ĩ.
Từng câu từng chữ đều ẩn chứa sự châm biếm, khinh bỉ.
Hạ Mộc Ngôn đứng ngoài cửa nghe một lát rồi đẩy cửa bước vào.
“Lập tức gọi người phụ trách đến đây.
Ban đầu tôi đầu tư ba mươi triệu, mới đảo mắt một tí mà tiền đã mất tiêu, thế là thế nào? Vừa đầu tư chưa đến nửa năm, lợi nhuận hoa hồng đâu chẳng thấy, vậy mà công ty các người đã đổi chủ, bây giờ ngay cả tiền cũng bay biến! Còn nói gì mà sát nhập công ty, tôi thấy đây chỉ là cái danh hão mà thôi!”
Hạ Mộc Ngôn nhìn người phụ nữ đứng trước bàn làm việc, chỉ vào quản lý bộ phận Tài vụ, luôn mồm châm chọc, chửi rủa.
Người phụ nữ đó khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người xinh đẹp cao ráo, ăn mặc thời thượng, được chăm chút khá kỹ lưỡng.
Cô vừa nhìn đã biết cô ta là quản lý một công ty hoặc là một bà chủ giàu có địa vị không hề thấp.
“Chị Đại, cô ta chính là Kim tổng.
Trước kia khi Hàn tổng còn ở đây, công ty Kim tổng có quan hệ qua lại với Tập đoàn Hàn thị.
Họ đã đầu tư vào đây ba mươi triệu, ký hợp đồng trong ba năm, cứ nửa năm phải có lợi tức ít nhất là 20%.
Nhưng đã hơn nửa năm, phòng giao dịch chúng ta không chỉ nợ lợi tức mà cả tiền đầu tư cũng mất luôn…” Tiểu Bát đứng bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, nhỏ giọng giải thích tình hình trước mắt.
“Kim tổng? Cô ta là người phụ trách bên công ty đầu tư tài chính Thiên Thịnh?” Hạ Mộc Ngôn bình tĩnh hỏi.
Tiểu Bát gật đầu: “Vâng!”
Lúc này, Kim tổng đang đứng trước bàn mới chú ý đến sau lưng.
Cô ta quay đầu lại, nhìn về phía người đứng ở cửa.
Tiểu Bát là trợ lý thực tập nên Kim tổng khinh miệt ra mặt, cô ta dời tầm mắt nhìn sang Hạ Mộc Ngôn.
Vừa nhìn thấy cô, mắt cô ta lập tức nheo lại.
Hạ Mộc Ngôn mặc áo lông cừu màu trắng, mềm mại thoải mái, ôm sát người.
Áo khoác ngoài màu nâu nhạt, kiểu dáng tao nhã khiêm tốn, rất phong cách.
Cô chỉ đứng đó im lặng nhìn Kim tổng.
Cô không khúm núm giống như những người khác, ngược lại trong mắt ẩn giấu tia cười vừa xa cách vừa khách sáo.
Dĩ nhiên nụ cười kia cũng không quá lộ liễu, chỉ hiện lên chốc lát rồi biến mất.
Kim tổng hừ một tiếng, xách chiếc túi hàng hiệu quốc tế bỏ qua một bên, quay đầu nghiêm túc quan sát Hạ Mộc Ngôn: “Chẳng lẽ cô chính là bà chủ mới? Cô Hạ đó à?”
“Xin chào, tôi là Hạ Mộc Ngôn.” Cô chỉ đáp vẻn vẹn một câu, ánh mắt lạnh nhạt nhưng không quá xa cách, vô tình lại như để lộ ra khí thế mạnh mẽ trấn áp người khác, nhưng trông vẫn cứ nhất mực khiêm nhường.
“À, tôi đã nghe nói đến cô Cả của Tập đoàn Hạ thị.” Kim tổng cười khinh miệt: “Tôi nghe nói cô chỉ mới hai mươi tuổi, còn trẻ mà đã tham vọng tiếp quản hai công ty địa ốc, lại còn sát nhập thành một phòng giao dịch.
Tuy rằng tôi đây khâm phục, nhưng lĩnh vực này không hề nhỏ, cuối cuộc tình hình tài chính phòng giao dịch lại thâm hụt.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Cô Hạ không sợ làm cho người nhà họ Hạ mất mặt sao?”
“Là ai nói cho cô biết tài chính phòng giao dịch chúng tôi bị thâm hụt?” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa nhìn thẳng quản lý bộ phận Tài vụ đang đứng trong phòng làm việc.
Quản lý Hứa của bộ phận tài vụ là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, mắt đeo kính, ngoại hình trắng trẻo lịch sự, có phong thái tri thức giỏi giang.
Khi bị Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm, ánh mắt cô ta chợt lóe lên, sợ hãi quay đầu lẩn tránh ánh mắt cô.
Kim tổng chỉ vào quản lý Hứa: “Quản lý Hứa cũng đã đưa toàn bộ báo cáo tình hình tài chính cùng với bản phân tích lưu chuyển tiền tệ ngân hàng bị thâm hụt gần hai tháng nay của các người cho tôi xem.
Tuy rằng Cô Hạ không thiếu ba mươi triệu nhưng mở phòng giao dịch không phải là trò trẻ con, thiếu tiền thì phải trả.
Nếu cô không trả nổi thì có thể ngửa tay xin ba cô.
Tôi mặc kệ cô lấy tiền ở đâu ra, nhất định phải trả đủ hết cho tôi!”
Giọng điệu Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt, khóe miệng giương lên nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Quý công ty đã ký hợp đồng đầu tư ba năm với chúng tôi, bây giờ mới vừa qua nửa năm mà đã muốn rút vốn, chẳng lẽ cô định đơn phương hủy hợp đồng?”
Kim tổng bày ra vẻ mặt biết tỏng cô sẽ nói vậy, liếc mắt với người đàn ông đang cầm cặp hồ sơ sau lưng, cười khẩy: “Tôi biết thế nào cô cũng sẽ nói vậy, muốn lấy chuyện hủy hợp đồng để bắt chẹt tôi vi phạm hợp đồng đúng không? Ha, bây giờ tôi nói ngay tại đây với cô luôn, hôm nay tôi không chỉ muốn hủy hợp đồng, mà tiền cũng phải lấy về hết! Nếu không, đừng trách luật sư của tôi khởi tố các người ra tòa, xem thử phòng giao dịch cô còn kinh doanh được nữa không!”
Từ đầu đến cuối, Hạ Mộc Ngôn vẫn tỏ ra chẳng hề hấn gì.
Cô bước lên cầm hai bản báo cáo tài chính và phân tích lưu chuyển tiền tệ của ngân hàng.
Sau khi xem qua vài lượt cô mới đảo mắt nhìn về phía quản lý bộ phận Tài vụ vẫn đứng im lặng bên cạnh nãy giờ.
“Quản lý Hứa.” Hạ Mộc Ngôn gọi.