Chu Nghiên Nghiên lập tức dời mắt sang, bực tức quát: “Cô cưới Lục Cẩn Phàm đã được nửa năm, các người đã từng xuất hiện cùng nhau chưa? Ngay cả khi truyền thông chụp hình từ xa, cô và Lục Cẩn Phàm cũng không ở chung một khung ảnh nữa kìa!”
Chu Nghiên Nghiên càng nói càng hăng, lúc tức điên lên thì cái gì cũng dám phun ra: “Bây giờ trong Hải Thành ai mà chẳng biết chuyện Hạ Mộc Ngôn cô chỉ là bà Lục hữu danh vô thực, Lục Cẩn Phàm vốn chẳng xem cô ra gì! Tôi thấy cô chẳng bao lâu nữa sẽ bị đuổi ra khỏi cửa thôi!”
“Phải không?”
Một giọng nói lạnh lùng như gió xuyên qua cửa trước truyền vào, lạnh lẽo tựa gió rét lùa qua nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.
Hạ Mộc Ngôn nhìn sang, giật mình khi thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Lục Cẩn Phàm từ cửa đi vào…
Sao anh lại có mặt ở đây?!
Người xung quanh đều sửng sốt ngắm nhìn.
Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của người vừa tới dường như mang theo gió thu ngoài cửa vào.
Vẻ sắc bén trong đôi mắt đen thẳm lạnh lùng ấy khiến người ta nhìn mà e sợ, tựa như một vị thần không biết từ nơi nào tới.
Khoảnh khắc Chu Nghiên Nghiên và Hàn Thiên Viễn quay lại trông thấy Lục Cẩn Phàm, vẻ mặt hai người đều sợ đến phát run.
Người bình thường ở đây không biết mặt Lục Cẩn Phàm thì không tính, nhưng sao hai người họ lại không nhận ra được chứ!
Đôi mắt đen lãnh đạm của Lục Cẩn Phàm nhìn lướt qua Chu Nghiên Nghiên rồi rơi nhanh trên người Hạ Mộc Ngôn, nhìn áo sơ mi được đặt trên quầy cạnh tay cô.
“Bà Lục bị đuổi ra khỏi nhà à? Sao tôi lại không biết nhỉ?” Anh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp, nghe như không sắc bén nhưng vẫn làm nhiệt độ không khí trong tiệm dường như bị ép xuống trong nháy mắt!
Chu Nghiên Nghiên run run: “Lục tổng, sao ngài lại ở đây…?”
Lục Cẩn Phàm không thèm nhìn cô ta.
Anh đi đến chỗ Hạ Mộc Ngôn, nhân viên cửa hàng đứng cạnh vô thức lùi sang một bên.
Hạ Mộc Ngôn không biết vì sao anh lại xuất hiện, nhưng trong lòng cô yên tâm hơn rất nhiều vì có anh.
Lúc anh đến gần, cô ngước mắt lên cười với anh: “Em không sao, anh không cần ra mặt giúp em.”
Tuy nhiên, Lục Cẩn Phàm lại làm như không nghe thấy, cầm tay cô đặt vào tay mình.
Động tác này lặng lẽ nhưng lại kiên định.
“Lục tổng, đây chỉ là hiểu lầm…” Hàn Thiên Viễn vừa nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đã lập tức sợ hãi.
Quyền thế của nhà họ Hàn lớn cỡ nào cũng không bằng nhà họ Lục, nếu vì một chuyện cãi vã nhỏ mà chọc phải Lục Cẩn Phàm thì chỉ sợ rằng đêm nay về nhà, anh ta sẽ bị ba mẹ chặt đứt chân mất.
Nhưng Lục Cẩn Phàm chẳng thèm nhìn anh ta một cái, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói vô ích kia, anh cất giọng lạnh lùng trả lời câu trước: “Tại sao tôi lại ở đây à? Tôi dạo phố với vợ của mình cũng cần phải giải thích với các người sao?”
“…” Chu Nghiên Nghiên đứng bên kia lập tức nghẹn họng.
Đi dạo phố cùng Hạ Mộc Ngôn?
Ai chẳng biết Lục Cảnh Thân là người kiêu ngạo lạnh lùng, người ta có ngửa mặt nhìn lên cũng khó mà với tới.
Kiểu người như anh sao lại có lòng dạ thảnh thơi đi dạo phố với Hạ Mộc Ngôn được!
Bây giờ trong lòng Hàn Thiên Viễn tràn đầy oán hận Chu Nghiên Nghiên, trước mắt chỉ muốn tự vệ: “Lục tổng, đây chỉ là chút chuyện cãi vã giữa phụ nữ với nhau, tôi thật sự không can nổi.
Ngài xem, việc này đúng là…”
“Phụ nữ cãi nhau thì không cần mang theo não à?” Lục Cẩn Phàm cầm lấy áo sơ mi bên cạnh Hạ Mộc Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo, ngữ điệu rất nhạt: “Không nhìn ra cô ấy cố ý mua cái áo sơ mi này cho tôi sao? Thế này mà các người cũng bịa đặt ra được chuyện bà Lục bị bỏ rơi và sắp bị đuổi ra khỏi nhà ư?”
Sắc mặt Chu Nghiên Nghiên dần trở nên trắng bệch.
Lục dù vừa rồi cô ta trông thấy Hạ Mộc Ngôn mua áo sơ mi, nhưng cũng không nghĩ ra là mua cho Lục Cẩn Phàm!
Sao có thể chứ…?
Rõ ràng bên ngoài đồn đại Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm bất hòa cơ mà!
Lục Cẩn Phàm lướt mắt nhìn qua tấm thẻ trong tay Hạ Mộc Ngôn rồi ngay sau đó hời hợt nói một câu: “Đã nói với em bao nhiêu lần, đi ra ngoài phải nhớ mang theo thẻ.
Anh đây đã chiều hư em rồi, đi dạo phố mà chẳng mang theo gì cả, em tưởng chỗ nào cũng là Ngự Viên sao?”
Một tấm thẻ đen bỗng nhiên từ tay Lục Cẩn Phàm rơi vào tay Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn không ngốc, nhanh chóng phối hợp: “Lúc nãy em đi gấp quá, nhất thời quên mất…”
“Lần sau đừng có quên nữa đấy.” Lục Cẩn Phàm dịu dàng xoa đầu cô, giống như đang dỗ dành một đứa bé hay quên, nhưng lại hết mực chiều chuộng.
Người xung quanh đứng vây xem bị ép ăn một mồm thức ăn chó thật lớn.
Mấy cô gái cho dù đã kết hôn hay còn độc thân đều ôm lấy ngực, ước ao ghen tị.