Chương 212:
“A… Đau quá, đau…”
Nhìn thấy cô đau đến rúm ró mặt mày, nét mặt rét lạnh của Lục Cẩn Phàm mới giảm đi một chút, quay sang chân cô: “Đau ở đâu?”
“Chuột rút, bắp chân bên trái.” Mặt Hạ Mộc Ngôn trắng bệch, tay chỉ chỉ vào bắp chân: “A… Anh nhẹ một chút, đau!”
Lục Cẩn Phàm sờ đến chỗ đang rút gân trên bắp chân cô, mắt lại càng tối đi, ôm ngang người cô bế lên.
Anh vào phòng tắm điều chỉnh nước ấm, bế Hạ Mộc Ngôn ngồi lên mép bồn tắm rồi lấy nước ấm dội lên chân cô.
Một tay anh dùng nước nóng làm ấm chân giúp cô, tay kia xoa nắn chỗ bị chuột rút, ấn xuống lúc mạnh lúc nhẹ.
Khoảng chừng hai phút sau, cuối cùng nét mặt Hạ Mộc Ngôn mới giãn ra một chút, chân cũng không còn cứng nhắc nữa.
Cô khẽ nhúc nhích trong lòng anh.
“Em đỡ chưa?” Anh hỏi, ánh mắt vẫn còn rất lạnh lẽo, động tác tay vẫn nhẹ nhàng.
Hạ Mộc Ngôn gật mạnh một cái, ánh mắt lại liếc ra bên ngoài phòng tắm.
Từ góc này, cô không nhìn thấy cái bọc lớn động đậy trên giường.
Cô lại nhìn thấy áo sơ mi và quần âu trên người Lục Cẩn Phàm hơi xộc xệch nhưng vẫn không mất phong độ.
Cô thoáng do dự giây lát rồi duỗi tay chạm vào mặt anh.
Vì động tác của cô mà người Lục Cẩn Phàm cứng đờ, ánh mắt càng thêm tối thẫm mụ mẫm, ghì tay cô xuống: “Đừng động.”
Anh lấy nước nóng dội thẳng từ đầu cô xuống, muốn cho cô nhanh ấm người.
Hạ Mộc Ngôn nhận ra được bây giờ anh thật sự không dễ chịu.
Mắt cô đỏ lên, liều mạng ngã nhào vào lòng anh.
Anh không chuẩn bị trước, bị xô ngã về sau hai bước, cô ôm chặt cổ anh không buông ra, ghé tai anh thì thào: “Có phải lúc nãy có phụ nữ trên giường không?”
Lục Cẩn Phàm giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài của cô, giọng khản đặc nói: “Ừ.”
Bây giờ anh không còn kịp nói đầu đuôi câu chuyện, cũng không còn kịp giải thích nữa.
Hạ Mộc Ngôn ôm anh chặt hơn: “Anh có chạm đến cô ta không?”
“Không có.” Anh trả lời không chút do dự.
Giọng đàn ông tuy trầm khàn nhưng lại tỉnh táo hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hạ Mộc Ngôn.
Tảng đá lớn trong lòng Hạ Mộc Ngôn rơi xuống trong nháy mắt, dường như cuối cùng cô cũng đã có thể bình tĩnh lại.
Cả người cô nhẹ nhõm dính vào ngực anh, để anh ngồi ở mép bồn tắm ôm cô, để anh lấy nước ấm giội lên người cô, khiến cả người cô từng chút từng chút ấm áp lên.
“Em biết mà…” Cuối cùng Hạ Mộc Ngôn cũng không đè nén cảm xúc thêm được nữa, cô ôm anh nghẹn ngào: “Em biết mà… em biết…”
Nghe ra cô gái nhỏ đang khóc, cả người anh giống như vừa mới được thả lỏng nhưng lại lập tức trở nên hốt hoảng, Lục Cẩn Phàm đặt vòi sen xuống, ôm lấy cô.
Nhiệt độ nóng rẫy trên người anh truyền sang người cô.
Một người lạnh một người nóng trong đêm mưa thế này thật sự rất hài hòa.
“Cửa phòng này không mở ra được, bên ngoài còn có người canh gác, đúng không?” Hạ Mộc Ngôn nghẹn ngào hỏi.
“Ừ.” Giọng Lục Cẩn Phàm vẫn trầm khàn như trước.
Hạ Mộc Ngôn sụt sịt một cái, bất chợt nhổm người dậy từ trong lòng anh, mắt đỏ bừng mở ra nhìn anh: “Có phải bây giờ anh đang rất khó chịu không? Nhịn suốt mấy giờ rồi, sao mà anh chịu được?”
Rõ ràng là cô biết hết cả rồi.
Lục Cẩn Phàm không nói nhiều, chỉ vuốt ve đầu cô trấn an, nhàn nhạt nói ba tiếng: “Anh không sao.”
“Còn nói không sao.
Bây giờ nhiệt độ của anh cao hơn hẳn thân nhiệt trung bình của người khác rồi!”
Cánh tay Hạ Mộc Ngôn dán lên ngực anh vuốt ve, rồi cô nghe thấy anh kìm nén rên một tiếng thật trầm, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm.
Cô rướn đầu lên khẽ hôn lên khóe môi anh thăm dò.
Mắt cô dù có hơi ửng hồng nhưng vẫn sáng lấp lánh, vội vàng nói: “Vậy bây giờ anh đừng nhịn.
Có em ở đây, bây giờ anh muốn làm gì cũng được rồi!”
Lục Cẩn Phàm cười thật trầm, hôn vào môi cô một cái rồi khàn giọng nói: “Cô bé ngốc, ở đây không thích hợp.”
“Sao lại không thích hợp? Không phải là anh bị chuốc thuốc sao? Anh nhất định không thể chạm vào người phụ nữ ở ngoài kia! Bây giờ có em ở đây, anh còn nhịn cái gì? Lần đầu tiên em chủ động như vậy mà anh còn không nể mặt em!”
Hạ Mộc Ngôn liếc anh một cái, đưa tay như muốn cởi áo sơ mi của anh ra.
Lục Cẩn Phàm ghì tay cô lại.
Mới vừa rồi nhờ có lí trí mà anh có thể nhịn.
Bây giờ bỗng nhiên Hạ Mộc Ngôn lại ở đây, cả người ướt đẫm chủ động dán vào người anh.
Đừng nói là bị chuốc thuốc, kể cả là bình thường thì anh cũng không chắc có thể trụ được với kiểu trêu chọc này của cô.
Anh ghì chặt cô vào ngực mình, khàn khàn nói: “Ở đây không được, có camera theo dõi.”
Nét mặt Hạ Mộc Ngôn cứng đờ, nhìn anh không dám tin.
Lúc này cô mới vội vàng chui ra khỏi lòng anh, nhưng Lục Cẩn Phàm lại ôm chặt không cho cô lùi ra, khàn giọng cảnh cáo: “Nghiêm chỉnh một chút, đừng cựa.”
“Vây giờ em nằm trong lòng anh thì chẳng phải anh càng khó chịu hơn sao?” Hạ Mộc Ngôn cẩn trọng giữ khoảng cách với anh.
Nhưng kể cả như vậy cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ kinh người của anh.