Chương 223:
“Em mập anh vẫn thích, lo gì.”
“Không được không được.
Em no rồi, bụng muốn căng ra rồi…”
“Không ăn khoai tây thái chỉ nữa sao?”
“… À, vậy em ăn vài miếng nữa.”
“Có muốn ăn đậu hũ chiên không?”
“…”
Sau khi ăn xong, phòng Thư ký gọi vào đường dây nội bộ thông báo có quản lý của công ty đối tác muốn gặp Tổng Giám đốc Lục.
Hạ Mộc Ngôn không muốn quấy rầy công việc hàng ngày của anh, liền đứng dậy đẩy cửa đi vào phòng nghỉ.
Cô mới bước vào một bước đã nghe Lục Cẩn Phàm đứng bên ngoài nói: “Tối hôm qua em ngấm mưa, đi tắm nước nóng rồi ngủ một giấc đi.
Anh hết bận sẽ vào gọi em.”
Hạ Mộc Ngôn giơ tay về phía sau làm dấu OK rồi đi vào phòng nghỉ.
Trước đây cô đã từng vào phòng nghỉ của anh.
Lần đó cô chạy đến là vì muốn dụ dỗ anh trở về Ngự Viên.
Đã lâu như vậy rồi nhưng hôm nay Hạ Mộc Ngôn mới có tâm trí ngắm nhìn chỗ nghỉ của anh.
Ở đây cũng được trang trí theo phong cách tối giản với tông lạnh như ở Quốc tế Oran.
Phong cách trang trí ở Ngự Viên là có ông nội Lục tham gia cùng.
Còn Quốc tế Oran và phòng nghỉ này lại có thể nhìn ra rõ ràng phong cách của Lục Cẩn Phàm.
Tối giản, khiêm tốn, giản dị.
Nhưng vì đây là nơi trước kia Lục Cẩn Phàm thường ở, nên dù có tông lạnh cũng khiến Hạ Mộc Ngôn không khỏi có cảm giác thân thiết ấm áp.
Tối hôm qua Hạ Mộc Ngôn bị ngấm mưa, trong phòng tắm khách sạn cũng chỉ xối nước chứ không tắm kỹ.
Bây giờ trên người trên đầu cô có hơi ngứa, cũng không tiện để nguyên như vậy mà lên giường đi ngủ.
Vì vậy cô mở cửa tủ quần áo của Lục Cẩn Phàm định lấy ra một chiếc áo sơ mi để mặc sau khi tắm.
Thế nhưng cô mới mở cửa ra thì lập tức kinh ngạc khi thấy tủ quần áo vốn chỉ của riêng Lục Cẩn Phàm bây giờ lại có một nửa tủ toàn là trang phục phụ nữ.
Tất cả đều mới! Mỏng có, dày có, dài có, ngắn có, đồ mặc bên trong, đồ mặc bên ngoài, tất cả đều là trang phục phụ nữ!
Hạ Mộc Ngôn nghi ngờ lấy ra một chiếc thì phát hiện đây là cỡ của cô, rồi lại lục lọi những chiếc váy khác, cũng đều là kích cỡ của cô.
Cô tìm chiếc váy mỏng thích hợp mặc đi ngủ ôm vào lòng.
Biết Lục Cẩn Phàm đang bận rộn ở phòng làm việc, cô không tiện đi ra ngoài hỏi, liền cầm điện thoại nhắn tin cho anh.
“Anh chuẩn bị nhiều quần áo cho em từ bao giờ vậy? Em mới mở tủ quần áo ra mà giật cả mình.”
Cô chờ vài phút không thấy anh nhắn lại, đoán anh đang bận nên đi thẳng vào phòng tắm.
Sau khi tắm gội rồi sấy khô tóc, cô mặc bộ váy Lục Cẩn Phàm chuẩn bị giúp rồi mang cơ thể ngào ngạt mùi sữa tắm ngã nhào xuống giường lớn.
Cô cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy tin nhắn Lục Cẩn Phàm trả lời vài phút trước.
“Sau hôm em mặc áo sơ mi của anh.”
Hạ Mộc Ngôn kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại.
Chắc chắn là anh nói ngày hôm sau.
Ngày hôm sau?
Hành động nhanh vậy sao?
Rõ ràng hôm đó anh còn chưa có ý định quay về phòng ngủ chính, cho dù quan hệ có hòa nhã hơn một chút nhưng cũng không quá thân mật.
Hóa ra lúc đó anh đã chuẩn bị sẵn cho một ngày cô sẽ nghỉ ngơi ở chỗ anh sao?
Tóm lại người đàn ông này có bao nhiêu mờ ám đây?
Hạ Mộc Ngôn vẫn muốn trả lời một tin nữa, nhưng nghĩ bây giờ đang là thời gian làm việc của anh, hơn nữa buổi chiều rõ ràng còn có việc bận, nên cô nén lại, bỏ điện thoại xuống.
Cô lật người nằm trên giường, thỉnh thoảng liếc mắt về phía tủ quần áo, khoanh hai tay trước ngực, ngón tay vô thức gõ gõ, suy nghĩ dường như đang bay lơ lửng, có một cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Cô lại cầm điện thoại đang đặt bên gối lên, đọc lại tin nhắn có chín chữ kèm thêm dấu chấm câu của anh.