Chương 228:
“Thật ra em giấu giếm anh rất nhiều! Ví dụ như em ngày ngày giả vờ yêu anh, như vậy mới có thể được anh tin tưởng hoàn toàn.
Rồi sau đó em chờ khi thời cơ đến thì hạ độc anh, Lục thị trong tay anh và Shine sau này sẽ hoàn toàn thuộc về em!”
Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa nháy mắt với anh, ra vẻ long trọng như đang nói thật.
“Năng lực của em đạt đến trình độ này sao?” Lục Cẩn Phàm túm lấy eo cô, hạ sát người dưới xuống.
Hạ Mộc Ngôn bị đè hơi đau, ngẩng lên nhìn anh.
Lời trách còn chưa nói ra miệng thì đầu đã bị anh ghì xuống, giọng anh trầm thấp trong trẻo nói: “Xét về mức độ anh si mê em, thì em có thể khống chế suy nghĩ và hành động của anh mà hoàn toàn không cần phải hạ độc.
Bây giờ anh cũng có thể sang tên Lục thị cho em, tất cả đều thuộc về em.”
“…”
“Của anh cũng là của em.
Em muốn gì, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?”
“… Em đùa thôi!”
“Anh không nói đùa.” Anh nhìn cô.
Hạ Mộc Ngôn bị thân dưới nóng bỏng cách một lớp quần của anh ép xuống khó chịu, cố gắng giãy giụa để né tránh sự va chạm nguy hiểm của anh.
“Tiếp tục đi.” Anh thẳng thừng ra lệnh, kéo tay cô xuống phía dưới, nhìn chăm chú vào gương mặt lại phát sốt và dáng vẻ ngượng ngùng của cô.
Còn tiếp tục sao?
Nhận điện thoại xong lại còn tiếp tục!
Hạ Mộc Ngôn nảy sinh ý đồ trả thù, bất chợt mạnh tay mò xuống phía dưới.
Lúc Lục Cẩn Phàm thốt lên tiếng kêu đau đớn thì cô ngừng lại.
Một lát sau cô lại giống như được khích lệ, chịu làm học sinh mới học nghiêm túc học hỏi, bắt chước theo cái video đã từng xem trên mạng trước kia, tiếp tục…
Hơi thở Lục Cẩn Phàm trở nên dồn dập.
Lúc Hạ Mộc Ngôn thăm dò điểm nhạy cảm của anh mà tăng thêm sức tay thì anh mạnh mẽ nâng gáy ngửa đầu cô lên, tàn nhẫn ép bức, cúi đầu hôn môi cô thật sâu.
Thậm chí Hạ Mộc Ngôn có thể nghe tiếng anh thở dốc kịch liệt như có chút mất kiểm soát.
Tay kia của anh cũng bất chợt trượt một đường từ sống lưng xuống eo cô, trêu chọc mỗi tấc da thịt cô, rồi lại ép cô sát vào ngực anh hơn.
“Quả nhiên là anh đánh giá thấp em rồi.” Giọng của anh đã nhuốm đầy dục vọng mê đắm, cũng như cánh tay anh đặt sau gáy cô đã dần mất đi lực kiểm soát và sự phong độ.
Anh không cho Hạ Mộc Ngôn thời gian kịp phản ứng hay thở dốc.
Cô chỉ nghe thấy tiếng khóa dây lưng vang lên lanh lảnh rõ ràng.
Khoảnh khắc thắt lưng cô có một lực nặng nề tiến sâu vào, cô không nén được mà rên lên một tiếng.
Lục Cẩn Phàm rời môi khỏi cần cổ cô, ngẩng đầu rồi hôn lên môi cô một nụ hôn vừa dịu dàng lại vừa tinh tế.
Hạ Mộc Ngôn sợ mình phát ra âm thanh, dù sao phòng làm việc của anh cũng ngay bên cạnh, cô ngoảnh đầu cắn mạnh môi.
Anh vén một lọn tóc buông lơi bên vai ra sau tai cô.
“Nhớ lời anh chưa?”
“Lời… lời gì…”
“Anh là của em.”
Giọng nói của anh trong vắt sâu lắng như tiếng ngọc làm cho đầu óc cô muốn nổ tung.
Hạ Mộc Ngôn mở bừng mắt ra, nhìn thấy đôi mắt sâu như biển của anh chỉ có hình bóng của cô ở trong đó.
Chết rồi!
Đây chẳng phải là tung chiêu trí mạng với cô sao?
Lúc này Hạ Mộc Ngôn đã sắp đắm chìm si mê thì vì ánh mắt của anh mà khẽ rên lên, giơ tay che mặt.
Lục Cẩn Phàm cười khẽ, kéo tay cô ra đặt lên môi hôn.
“Cốc cốc…”
Cửa phòng nghỉ chợt có tiếng gõ.
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng gõ cửa thì giật mình, cuống quýt muốn dừng.
Nhưng cô lại bị Lục Cẩn Phàm ghìm chặt lại, không cho cô tránh né.
“Có người kìa!”
Cô khẽ thì thào nói.