Chương 234:
Sắc mặt Tiếu tổng vô cùng bất mãn: “Cô chỉ là một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh mà nói chuyện lên lớp tôi hả?”
“Tất nhiên là không.
Con người tôi chưa đến mức lãng phí nước bọt với người không liên quan đến mình.” Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm cong môi: “Ở phòng giao dịch tôi, quản lý Hứa chỉ phạm pháp.
Còn với những chuyện xấu xa của cô ta và anh, nếu tôi có thể điều tra ra thì cảnh sát cũng sẽ sớm phát hiện ra thôi.
Chuyện này do cảnh sát xử lý, cuối cùng vợ anh cũng sẽ biết được thôi, chẳng có gì kỳ lạ cả.
Vì vậy anh đến đây tìm tôi hung hãn giở trò thì có ích lợi gì? Cũng không phải tôi bảo hai người các anh đi thuê phòng ở nhà trọ không an toàn, cũng không phải tôi cài camera phi pháp.
Anh không quản được nửa người dưới của mình, bây giờ lại còn giận chó đánh mèo lên chúng tôi sao?”
Nét mặt Hạ Mộc Ngôn làm như đang cười nhưng trong mắt thì phảng phất tia giễu cợt.
“Con m* nó cô đừng có ở đây nói Đông nói Tây với tôi.
Nếu vì chuyện này mà tôi phải ly hôn thì cổ phần công ty thay đổi, tổn thất ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.
Bây giờ cô nói mấy câu là có thể giải quyết được sao? Cô ỷ có ô dù lớn rồi dám phách lối như vậy, tôi thấy đúng là con nhóc cô không được dạy dỗ rồi!”
Tiếu tổng bất chợt lạnh lùng nháy mắt ra hiệu với mấy tên du côn kia.
Mấy gã kia thình lình giơ chân đạp đổ bàn trà và mấy chiếc ghế dựa, xông lên như muốn lôi Hạ Mộc Ngôn ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn nhíu mày, cô không ngờ đám người này ngang nhiên không biết đúng sai muốn giở trò ngang ngược ở đây.
Cô đứng lên định ra hiệu cho Tiểu Bát đang sợ hãi chạy ra ngoài báo cảnh sát.
Thế nhưng một gã du côn đã bất ngờ túm áo Tiểu Bát kéo cô bé lại.
“A!”
Tiểu Bát kêu lên.
Mặt Hạ Mộc Ngôn liền biến sắc, bước mấy bước xông ra ngoài định đỡ Tiểu Bát thì gã kia chợt giơ tay lên muốn túm tóc cô.
Gần như ngay lúc đó, cửa phòng làm việc lại vang lên một tiếng rầm, một bóng người phóng vào cửa.
Hạ Mộc Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Phong Lăng mới lao vào kéo ra phía sau.
Chỉ hơn một cái chớp mắt, mấy tên du côn cho dù người ngợm cao lớn vạm vỡ, thân thủ cũng thuộc loại có số có má đã bị đạp lăn xuống đất, lăn lộn ôm bụng kêu rên.
Phong Lăng lại đạp và nghiến mạnh chân vào háng một tên, tiếng kêu rên ở dưới đất càng tăng thêm, chấn động cả cửa kính phòng làm việc.
Hạ Mộc Ngôn muốn kéo Phong Lăng lại cũng không được.
Cô gái tóc ngắn thân thủ nhanh nhẹn khó tin, chỉ trong giây lát Tiếu tổng đang sợ hãi đứng một bên cũng bị đá một cú vào mặt, thảm hại ngã xuống đất, tím luôn cả nửa bên mặt.
Còn hai gã du côn đằng sau thấy vậy thì hùng hùng hổ hổ lao đến.
Hạ Mộc Ngôn dùng sức níu lấy quần áo Phong Lăng, cô hơi lo ngại có thể xảy ra án mạng.
Bây giờ cô mới thật sự nhận ra Lục Cẩn Phàm đã cử một người rất lợi hại đi theo cô.
Lúc này cô đang lo lắng Tiếu tổng và đám du côn này có thể còn sống ra về hay không.
Hạ Mộc Ngôn cố nén thôi thúc muốn vỗ tay.
Phòng giao dịch của cô mới khai trương, nếu có chuyện đổ máu chết người thì chính là đại kỵ trong làm ăn.
Một gã du côn giận đùng đùng vươn tay đến như muốn túm tóc Hạ Mộc Ngôn lôi đi.
Tay gã vừa đến gần Hạ Mộc Ngôn thì Phong Lăng đã giơ chân lên đạp vào người gã.
Có vẻ như dù đối phương là ai, dám động đến Hạ Mộc Ngôn thì cô gái này tuyệt đối không nương tay.
Nhìn thấy Phong Lăng đá hai gã kia bị thương, dường như còn nghe thấy tiếng xương bánh chè gãy ra, Hạ Mộc Ngôn thấy sống lưng lạnh toát, lại nhìn xuống sinh mạng hai gã đàn ông sắp bị hủy dưới chân Phong Lăng.
“Đợi một chút! Xin nương tay!”
Hạ Mộc Ngôn vội vươn tay dùng sức ôm lấy cánh tay Phong Lăng: “Gần tòa nhà này có một đồn cảnh sát, gọi điện cho cảnh sát đến đây bắt người đi! Sẽ có người trừng trị bọn họ! Trong nước không giống căn cứ huấn luyện ở nước ngoài của cô, đừng để xảy ra án mạng!”
Lúc này động tác của Phong Lăng mới dừng lại, sắc mặt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn mấy phế vật nằm lăn lộn trên sàn.
Cô tưởng Hạ Mộc Ngôn ở trong phòng làm việc, tòa nhà lại có bảo vệ, chỉ cần Hạ Mộc Ngôn không đi ra ngoài thì cũng không có việc gì, nên mới tranh thủ thời gian đi mua bình nước ở gần đó.
Vậy mà mới vừa quay lại thì đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi và tiếng đồ vật bị đạp đổ từ phòng làm việc.
Cô xông vào thì đã thấy Hạ Mộc Ngôn suýt nữa bị những gã kia làm bị thương.
Phong Lăng không trả lời, nhấc chân ra khỏi sinh mạng bên dưới, bước đến sau lưng Hạ Mộc Ngôn, đảm bảo không làm phiền nhưng cũng vẫn giữ khoảng cách an toàn để bảo vệ cô.
Hạ Mộc Ngôn đỡ Tiểu Bát vừa bị ngã xuống đất lên: “Em không sao chứ?”
Tiểu Bát lắc đầu một cái, rồi thấp thỏm nhìn người đằng sau Hạ Mộc Ngôn, nhỏ giọng nói: “Chị Đại, cô ấy thật là lợi hại!”