Chương 238:
Hạ Mộc Ngôn cũng không chút lúng túng, nhìn ông An cười: “Ông An, chào ông.
Cháu là vợ Cẩn Phàm, tên Hạ Mộc Ngôn.”
Dù sao thái độ của Hạ Mộc Ngôn đúng mực lại không để người ta thấy điểm gì đáng chê.
Dù ông An không vui cũng không thể hiện lộ liễu như Lục Thiệu Tắc được, huống hồ lại còn có ông cụ Lục đang tươi cười ngồi bên cạnh.
“Không cần khách sáo.
Cô Hạ mau ngồi đi.” Ông An đáp lại một câu.
An Thư Ngôn cũng nở nụ cười nhàn nhạt lễ phép nhìn Hạ Mộc Ngôn rồi lại nhìn Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm xách theo hộp quà Hạ Mộc Ngôn mới mua trên đường, đưa cho quản gia Âu, nói: “Hạ Mộc Ngôn nghe nói ba và chú An sắp về Mỹ, cô ấy biết ở nước ngoài hiếm khi được uống trà chính hiệu trong nước, cũng biết từ lâu ba và chú An đã có sở thích thưởng trà, nên trước khi đến đặc biệt chọn mua mấy hộp Bích Loa Xuân đến.”
Nét mặt Lục Thiệu Tắc rõ ràng bất mãn, nhưng dù sao bây giờ cũng không phải lúc để dạy dỗ.
Ông ta thấy sau khi Hạ Mộc Ngôn vào nhà thì thái độ vẫn tự nhiên khiêm nhường, thực sự tìm không ra nhược điểm.
Ông ta như có như không nhíu mày, lạnh lùng đáp lại một tiếng: “Ừ, để đó đi.”
Bác Âu vừa định đưa mấy hộp trà đi cất ở đằng sau thì ông cụ Lục chợt quay đầu lại nhìn, lông mày rướn lên: “Động Đình Bích Loa Xuân sao? Đây đúng là loại trà ngon chính hiệu rất khó mua ở nước ngoài.
Cũng lâu rồi tôi không uống Bích Loa Xuân, mau mang trà con bé Ngôn mới mua ngâm đi, để tôi nếm thử một chút!”
“Vâng thưa cụ.” Bác Âu vâng dạ.
“Con bé Ngôn, đừng có ngây ngốc đứng đó nữa.
Về nhà mình mà còn đứng trước cửa làm gì? Đến chỗ ông nội ngồi đi!”
Ông cụ Lục vẫy vẫy Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn tươi cười bước đến, liếc nhìn Lục Cẩn Phàm rồi hai người ngồi bên cạnh ông cụ Lục.
“Nói chứ, coi như đây cũng là lần thứ hai tôi gặp Cô Hạ.” Lúc này ông An chợt lên tiếng, ánh mắt có chút dò xét đánh giá nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Tại bữa tiệc tối hợp tác với Shine, tôi không có cơ hội nói chuyện với Cô Hạ, chỉ nhớ là Cẩn Phàm mang cô lên tầng.
Lúc đó Cô Hạ không khỏe sao?”
Ngày hôm đó Hạ Mộc Ngôn thật sự gặp chuyện gì thì người ngồi đây đều biết.
Người chủ mưu là Lục Thiệu Tắc lại đang ngồi bên cạnh.
Ông An hỏi như vậy, rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho cô.
Hạ Mộc Ngôn thản nhiên cười một tiếng: “Ngày hôm đó cháu không cẩn thận nên bị say rượu, uống hơi nhiều nên ngủ thiếp đi trong nhà vệ sinh.
Nếu không phải Cẩn Phàm tìm thấy thì chắc cháu đã ngủ cả đêm bên trong rồi.
Hôm đó cháu thật sự rất mất mặt, mong ông An đừng chê cười.”
Ông cụ Lục lại vô cùng hợp tác cười thành tiếng, còn tất nhiên những người khác thì không cười nổi.
Bây giờ cô trả lời quá thản nhiên, giống như một đứa nhóc vô tình uống quá nhiều rượu le lưỡi nũng nịu với trưởng bối cầu xin tha tội.
Điều này làm cho ánh mắt ông An không khỏi híp lại.
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm có ý cười, anh thong dong cất tiếng nói: “Chuyện nhỏ giữa hai vợ chồng đúng là không tiện bàn luận.
Bình thường cô ấy không có cơ hội uống rượu, tửu lượng cũng rất kém.
Tối hôm đó cô ấy cũng chỉ uống vài ly Champagne thì đã tìm một chỗ ngủ thiếp đi, hại cháu phải đi tìm.”
“Chỉ mấy ly Champagne đã say, quả thật tửu lượng của Cô Hạ không được tốt lắm.” Ông An cũng cười theo nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
“Đúng là để ông An chê cười rồi.
Lúc còn bé cháu thường xuyên uống thuốc, mấy năm đó vẫn nhạy cảm với rượu cồn.
Sau này lớn lên tuy không quá nhạy cảm nữa, nhưng ba cháu vẫn không cho cháu uống.
Tính tình cháu khá bướng bỉnh, thấy người khác uống được thì nghĩ mình cũng sẽ uống được, nên thường tìm cơ hội lén uống vài ly.
Nhưng lần nào cháu cũng bị say đến mơ mơ hồ hồ…” Cô vừa nói vừa cười: “Cẩn Phàm cũng luôn quản cháu.
Hôm đó cháu lén sang bên cạnh uống vài ly, vậy mà suýt chút nữa gây ra chuyện đáng chê cười…”
Hạ Mộc Ngôn lại cúi mặt xuống như rất ngượng ngùng: “Mấy ngày hôm nay Cẩn Phàm nhắc nhở cháu không ít, sợ là sau này đến cả một giọt rượu cũng không cho cháu đụng vào.
Anh ấy còn quản nghiêm hơn cả ba cháu.”
Nét mặt vui vẻ của ông An nhạt bớt đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn đang vui vẻ ôn hòa.
Ông ta không vui nhưng lại không thể nói ra.
Một người đàn ông quản vợ sát sao từng giây từng phút đến cả chuyện nhỏ như uống rượu thì có ngụ ý rằng Lục Cẩn Phàm thật sự rất quan tâm đến Hạ Mộc Ngôn.
Lục Thiệu Tắc nghe ra được ý đồ cô nhóc này cố tình thanh minh với ông An, bèn cất giọng nói lạnh như băng: “Tửu lượng không được tốt thì ít đi ra ngoài đi.
Dù sao trên đầu cô vẫn còn mang danh Bà Lục.
Nếu có hôm nào đó dính vài giọt rượu ở chỗ công cộng mà say rượu làm loạn thì người bị mất mặt không chỉ có mình cô đâu.”
Lục Thiệu Tắc vừa nói xong, những người khác còn chưa lên tiếng thì ông cụ Lục đã trừng mắt lườm ông ta: “Mất mặt cái gì? Dù con bé Ngôn ở nhà hay ở ngoài cũng ứng xử khéo léo để người ta không tìm ra điểm nào đáng chê cả!”
Ánh mắt Lục Thiệu Tắc sắc bén lạnh lẽo: “Trước mặt mọi người để Cẩn Phàm bế về phòng đã đủ mất mặt chưa?”
“Trước mặt mọi người, rốt cuộc hành động của ai mất mặt nhất…” Lục Cẩn Phàm thờ ơ lên tiếng: “Thật sự phải nói cho rõ ràng ở đây sao?”
Rõ ràng giọng Lục Cẩn Phàm không có gì khác thường, nhưng ai nhạy cảm đều nghe ra được cơn sóng ngấm ngầm mơ hồ.
Dường như chỉ cần một chút phân tâm là có thể bị anh ung dung bình thản đóng thành băng lạnh thấu xương.
Sắc mặt Lục Thiệu Tắc đầy tức giận: “Cẩn Phàm, anh nói vậy là có ý gì?”