Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 239:
 
Đôi mắt Lục Cẩn Phàm tối sẫm thâm trầm, cặp môi mỏng cong lên lạnh lùng: “Chính là ý trên mặt chữ.”
 
Trước mặt mọi người mà bị xé toạc ranh giới mỏng manh, sắc mặt Lục Thiệu Tắc đã gần như không kiềm chế được mà bày ra vẻ phẫn nộ.

Hai cha con nhìn nhau, trong khoảnh khắc toàn bộ căn phòng lớn như bị đóng băng.
 
An Thư Ngôn ngồi bên cạnh ông An vẫn không lên tiếng, ngước mắt lên nhìn thấy Lục Cẩn Phàm ngồi đó, tuy sắc mặt thanh cao lạnh lùng nhưng vẫn giữ tư thế đan mười ngón tay với Hạ Mộc Ngôn.

Hai chân dài mặc quần âu dường như ép vào nhau.

Cả người anh có vẻ lặng lẽ thờ ơ, nhưng ấn đường lại ẩn chứa cơn giận dữ núp dưới vỏ bọc bình thản.
 
Quả nhiên anh không hề có ý định giữ im lặng về chuyện Hạ Mộc Ngôn bị nhốt trong phòng vệ sinh ngày hôm đó.
 
Đề tài này vốn không nên được nhắc đến.

Nếu thật sự muốn nói cho rõ ngọn ngành, thì sợ rằng người bị thua thiệt lại không phải là Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn bị bọn họ bức bách.
 

An Thư Ngôn thấy Lục Thiệu Tắc đầy phẫn nộ đang định nói thì cô ta lập tức lên tiếng nhẹ nhàng đề nghị: “Ông Lục, nghe nói phía sau núi nhà họ Lục có một suối nguồn đã được đào từ trăm năm trước, giáp với chân núi Long Mạch của Hải Thành, chính là suối nước nóng bốn màu thiên nhiên tinh khiết hiếm có trong nước.

Không biết trước khi về Mỹ, Thư Ngôn có thể may mắn được đi tắm suối nước nóng trong truyền thuyết của nhà họ Lục hay không?”
 
Có thể nhìn ra An Thư Ngôn muốn lảng sang chuyện khác, ngăn chặn tình huống đá băng va vào nhau.
 
Sắc mặt Lục Thiệu Tắc không vui nhìn Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộc Ngôn lại cười nhạt với ông ta.

Cô không dùng ngôn ngữ sắc bén như ở cửa phòng khách sạn hôm trước nữa.

Trước mặt người ngoài, cô vẫn giữ chừng mực của riêng mình.
 
Đừng tưởng cô nhóc trẻ tuổi này vẫn ỷ lại Lục Cẩn Phàm.

Thật ra cô tỉnh táo từ đầu đến cuối biết nên phối hợp với Lục Cẩn Phàm như thế nào.

Từng lời nói từng cử chỉ của cô đều phối hợp với anh không chê vào đâu được.
 
Lúc này ông cụ Lục tươi cười nói với An Thư Ngôn: “Ôi, chỉ là suối nước nóng của gia đình mà thôi, làm gì thần thánh như người ta nói.”
 
“Ông Lục lại khiêm tốn quá rồi.

Suối nước nóng của nhà họ Lục vẫn rất nổi tiếng trong nước mà!”
 
An Thư Ngôn hùa theo tâm trạng vui vẻ của ông cụ mà tiếp lời: “Cháu nghe nói thường xuyên ngâm trong suối nước nóng bốn màu của nhà họ Lục thì có thể trừ bỏ bách bệnh.”
 
“Tất cả đều chỉ là lời đồn đại thần thánh hóa của người ngoài thôi.

Nếu nói suối nước nóng bốn màu thì cũng chỉ do thuốc bắc mà nhà họ Lục nghiên cứu điều chế hơn mấy chục năm từ từ nhuộm thành mà thôi!”
 
Ông cụ Lục nói xong thì đứng lên: “Vừa khéo.

Suối nước nóng bên kia có không ít dòng suối nhỏ ngăn ra, cũng tiện cho con gái phụ nữ các cháu trong nhà cùng đi.

Nếu Thư Ngôn muốn đi xem thì hôm nay tất cả mọi người đi ngâm suối nước nóng đi!”
 
Nói rồi ông cụ Lục lại nói: “Cẩn Phàm à, mang con bé Ngôn đi cùng đi, thường xuyên ngâm suối nước nóng mới tốt cho sức khỏe.


Con bé Ngôn bây giờ đang có nhiệm vụ mau chóng cho ông đứa chắt để bế bồng.

Loại dưỡng sinh bồi bổ sức khỏe này không thể thiếu được!”
 
Ông cụ Lục nói câu này thật sự là có cân nhắc chừng mực đến nơi đến chốn, vừa ngăn chặn hoàn toàn mọi cơ hội thổ lộ cuối cùng của An Thư Ngôn, vừa thật sự che chở cho Hạ Mộc Ngôn.
 
Nét mặt ông An tỏ ra không vui, An Thư Ngôn thì hào phóng cười khéo léo, chỉ có điều ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn sang chỗ ngồi của Lục Cẩn Phàm.
 
***
 
Suối nước nóng nhà họ Lục không giống với các suối nước nóng tuổi thọ không cao kém chất lượng ở bên ngoài.

Con suối tọa lạc ở phía sau núi nhà họ Lục, thạch động cổ kính được chế tác công phu.
 
Vì ông cụ Lục hiếu khách mời nên người cùng đến ngâm nước nóng rất đông, nhưng may là suối nước nóng bốn màu ở chính giữa, dưới thạch động lại có một số vũng suối và khe suối nhỏ có nước nóng chảy ào ào ra ngoài được chắn kín, nên rất thuận tiện cho An Thư Ngôn và Hạ Mộc Ngôn.
 
Dù sao mấy người ông cụ Lục cũng là đàn ông, cùng ngâm người ở suối nước nóng bốn màu để trò chuyện hàn huyên thì không vấn đề gì.

Còn An Thư Ngôn và Hạ Mộc Ngôn là nữ giới, dù có mặc quần áo thì cũng vẫn không hay lắm.
 
Hạ Mộc Ngôn được dẫn đi vào suối thuốc ở tận bên trong.

Lúc cô đi ngang qua bồn nước hoa hồng thì đã thấy An Thư Ngôn được người giúp việc đưa vào bên trong đó.
 
Suối thuốc nằm ở trong cùng, rất yên tĩnh.

 
Lúc đầu Hạ Mộc Ngôn mới ngồi thì còn thấy hơi nóng.

Một lát sau đã quen với nhiệt độ thì trên mặt liền có chút mồ hôi, cảm thấy rất thoải mái, cứ như vậy từ từ dựa người ngồi vào trong nước.

Tóc cô vén thật cao, lộ ra khuôn mặt và cần cổ vì nhiệt độ của nước mà cũng dần rịn mồ hôi.
 
Cứ ngâm như vậy khoảng đâu hơn hai mươi phút thì Hạ Mộc Ngôn thoải mái suýt ngủ thiếp đi.
 
Bất chợt sau lưng như có người đến gần nhưng không có tiếng động gì lớn.

Cô bất chợt bừng tỉnh, quay lại đã thấy Lục Cẩn Phàm mang theo mùi thuốc ở suối nóng bốn màu đi đến.
 
Hạ Mộc Ngôn thoáng sửng sốt: “Sao anh không tiếp tục ngồi với ông nội và mọi người?”
 
“Anh không để em ở đây một mình được.

Ngâm suối nước nóng quá lâu dễ ngủ mê man.

Anh qua xem một chút.” Lục Cẩn Phàm nói chỉ đi qua xem một chút nhưng anh cứ thong thả ung dung bước vào suối, tạo ra những gợn nước nho nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận