Chương 251:
Tuy rằng xe chạy rất êm, nhưng dù sao cô tăng tốc đột ngột vẫn khiến Tiểu Bát ngồi phía trước sinh nghi: “Sao cô đột ngột chạy nhanh vậy!”
Phong Lăng không lên tiếng, đôi mắt lãnh đạm liếc về phía gương chiếu hậu, quan sát tình hình.
Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn im lặng xem tài liệu trong tay, không nói tiếng nào, cũng chẳng hỏi một câu.
Hạ Mộng Nhiên nhận ra xe của họ tăng tốc, cô ta nghĩ chẳng lẽ mình bị phát hiện? Hạ Mộc Ngôn thật sự có bí mật sợ để người khác biết sao? Hay là Hạ Mộc Ngôn muốn đi gặp ai đó? Có phải là người mà ngay cả Lục Cẩn Phàm cũng không biết không? Hạ Mộng Nhiên lại ném cho tài xế hai trăm, ra lệnh: “Đuổi theo!”
Tài xế nhận tiền lập tức giẫm mạnh chân ga, nhưng tốc độ chiếc taxi vẫn kém xa xe Hạ Mộc Ngôn.
Dù bị bỏ phía sau những tài xế vẫn điên cuồng cố gắng bám đuôi.
Thấy Hạ Mộc Ngôn đi ngang quảng trường Tây Dân nhưng vẫn không ngừng xe, Tiểu Bát liền hỏi ngay: “Ai da, đến rồi, đến rồi! Sao cô còn chưa ngừng xe?” Phong Lăng phớt lờ tiếng gào của Tiểu Bát, mặt mày vô cảm, tiếp tục tăng tốc.
Hạ Mộc Ngôn vừa xem xong tài liệu trong tay, lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Cô tiếp tục lái, đánh thêm vài vòng đi.
” Phong Lăng vừa nghe thì ánh mắt chợt sáng lên, tiếp tục lái như lời Hạ Mộc Ngôn nói.
Hơn nữa cô còn chọn các con đường nhỏ vắng vẻ mà chạy.
Xe đã chạy trên đường suốt một tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ lúc họ rời khỏi phòng giao dịch là hơn bốn giờ chiều, bây giờ đã là năm giờ rưỡi.
Ngoại ô quanh Hải Thành là khu vực hoang phế đã bị phá hủy di dời từ lâu, bụi bay mù mịt, tầm nhìn mỗi con đường càng trở nên tối tăm.
Càng ngày Hạ Mộng Nhiên càng khẳng định Hạ Mộc Ngôn có chuyện không muốn để người khác biết, nếu không cô sẽ không lái xe như bay đến đây.
Vì vậy cô ta càng thúc giục tài xế truy đuổi sát nút.
Cho đến khi chạy tới khu vực hoang vắng gần thành phố, đột nhiên xe Hạ Mộc Ngôn rẽ vào một khúc quanh.
Lúc chiếc taxi đuổi đến nơi thì chẳng thấy xe đâu nữa.
“Xe chạy đâu rồi?” Vẻ mặt tài xế nghi hoặc.
Phía trước có hai con đường, anh ta vốn không biết chiếc xe đã chạy hướng nào.
“Trong này đều là tường nát ngói bể sau khi bị phá hủy di dời, càng đi vào thì đường càng hẹp.
Chiếc xe kia có nhanh thế nào cũng không thể đi xa như thể được.
” Hạ Mộng Nhiên lên tiếng: “Tôi vào trong xem tình hình, anh đỗ xe ở đây chờ tôi.
” Sau khi xuống xe, Hạ Mộng Nhiên cảm thấy Hạ Mộc Ngôn thật sự rất kỳ lạ, tự nhiên chạy đến chỗ thế này làm gì? Trời tối dần, nơi này càng ngày càng âm u, rất hợp để làm chuyện mờ ám!
Hạ Mộng Nhiên lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Cô ta dự định chỉ cần thấy bất kỳ hành động bất thường nào của Hạ Mộc Ngôn thì sẽ lập tức chụp hình ngay, sau đó đưa cho Lục Cẩn Phàm xem.
Những cô ta đi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy tiếng động gì cả.
Sâu bên trong là nơi xe không thể chạy vào.
Nếu xe không trở ra thì cũng chẳng thể lái tiếp vào trong, vậy rốt cuộc là Hạ Mộc Ngôn đã đi đâu? Con đường nhỏ trong đống phế tích quanh co khúc khuỷu như một mê cung thu nhỏ.
Hạ Mộng Nhiên đi vào trong chừng mười mấy phút thì dường như đã chẳng còn lối để đi.
Sắc trời ngày càng tối, cô ta mất kiên nhẫn, bắt đầu xoay người trở ra.
Khi cô ta đang định mở điện thoại bật chức năng chiếu sáng thì từ bức tường phía sau bỗng dưng có một bóng dáng cao gây thần không biết quỷ không hay lách mình bước ra cản đường cô ta.
Hạ Mộng Nhiên sợ mất hồn, bước chân cứng đờ.
Cô ta ngước mắt lên, vừa nhìn thấy nữ vệ sĩ chặn cô ta ngoài cửa phòng giao dịch Hạ Mộc Ngôn hôm nay thì nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lúc trước ở bãi đỗ xe, Hạ Mộng Nhiên không chú ý trên xe Hạ Mộc Ngôn còn có những ai.
Từ xa, cô ta chỉ nhìn thấy chiếc xe chạy đi thì lập tức đuổi theo, hoàn toàn không ngờ nữ vệ sĩ đó cũng ở đây! “Cô…” Ánh mắt lạnh như băng của Phong Lăng khiến Hạ Mộng Nhiên rối rít lùi về sau từng bước.
“Mộng Nhiên, em theo dõi chị sao?” Cô ta lùi về sau hai bước thì chợt nghe tiếng Hạ Mộc Ngôn phát ra từ sau lưng, khoảng cách rất gần.
Hạ Mộng Nhiên chợt cứng đờ, thân thể run lên, tựa như không có can đảm xoay người lại nhìn cô.