Yêu Một Người Nợ Một Đời


Cô kết hôn thì sao chứ, chẳng phải cũng có thể ly hôn ư!?” Sau khi sống lại, Hạ Mộc Ngôn cực kỳ bài xích và mẫn cảm với hai chữ “ly hôn” này.

 
Cô đảo mắt rồi nheo mắt lạnh lùng nói ra từng chữ: “Tôi đã thấy được thành ý quỳ xuống xin lỗi của cô rồi.

 
Cô muốn bảo vệ mình thì đừng nói nhảm nhiều thế.

 
Cô có nói nhiều hơn thì chẳng phải kết quả cũng thể ư? Từng cái quần cái áo nên cởi thì không được cải thiếu cái nào.

” Vốn dĩ ban đầu Hạ Mộc Ngôn cũng không muốn cô ta cởi đồ.

 
Bây giờ nếu cô ta đã muốn làm rối chuyện, vậy quả đắng này là cô tự chuốc lấy.

 
Phong Lăng nhận được câu nhắc nhở này của Hạ Mộc Ngôn, liên tiến lên đạp cô Hàn đang định đứng dậy một cú.

 
Cô Hàn đau đến quỳ thụp xuống đất, vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị giọng nói lạnh tanh của Lục Cẩn Phàm cắt ngang.

 
Đôi mắt anh rất lạnh, hờ hững trầm giọng: “Tôi cho cô thêm một phút nữa.


” Cô Hàn run rẩy cả người, nhìn ba mình bằng ánh mắt cầu cứu.

 
Ba cô ta định nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của mấy vệ sĩ áo đen chặn lại, không thể nào tiến lên được.

 
Cô Hàn cứ thế sợ hãi lề mà lề mề hơn một chút cũng vẫn chỉ cởi được khóa kéo của lễ phục, hai cánh tay vẫn che kín lấy cơ thể.

 
Lục Cẩn Phàm không có ý định tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, hờ hững nhìn Phong Lăng.

 
Lúc này Phong Lăng ngầm hiểu, gật đầu.

 
“Roẹt!!!”, váy trên người cô Hàn trong nháy mắt đã bị xé toạc.

 
Kèm theo đó là tiếng hát của cô ta.

 

 
***
 

Lúc bọn họ về tới Ngự Viên thì đã khuya lắm rồi, chị Trần đã đi ngủ.

 
Lục Cẩn Phàm mở cửa sổ phòng ngủ ra, gió đêm thổi vào làm mái tóc đen ngắn của anh hơi rối nhưng vẫn không hề mất đi phong độ.

 
Hạ Mộc Ngôn tắm xong đi ra.

 
Mặc dù anh không quay lại nhìn, nhưng vẫn lập tức đóng cửa sổ phòng ngủ lại, để tránh cho cô bị cảm lạnh.

 
“Tối nay em vẫn chưa ăn gì, anh cũng chưa ăn phải không?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.

 
Anh bình tĩnh nhìn có vài giây bằng ánh mắt ấm áp và sâu thẳm.

 
Ánh mắt đó như nhìn thấu cô, hồi lâu sau mới hờ hững thốt ra vài chữ dưới đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô: “Em không có gì muốn hỏi anh à?” Hạ Mộc Ngôn quả thật có chuyện muốn hỏi, nhưng lại lên đến miệng lại hơi do dự.

 
An Thư Ngôn đã từng nhắc đến thứ gọi là “đã từng” kia, có lẽ là liên quan tới chuyện đính hôn này của Lục Cẩn Phàm.

 
Mặc dù cô không rõ quá khứ ở Mỹ của anh, nhưng cô chắc rằng đêm nay Lục Cẩn Phàm không phủ nhận chuyện này.

 
Vậy rõ ràng đây là sự thật rồi.

 
Nếu anh đã cho cô cơ hội để hỏi, đương nhiên cô cũng không muốn trong lòng mình có vướng mắc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận