Thuốc cảm và thuốc hạ sốt vốn có thành phần của thuốc ngủ, nên Hạ Mộc Ngôn buồn ngủ nhắm mắt lại.
Đến khi tóc được sấy khô hẳn thì Lục Cẩn Phàm mới tắt máy sấy.
Cô trượt người như muốn ngã xuống.
Lục Cẩn Phàm vươn tay đỡ lấy cô, nhìn cô cứ lẳng lặng tựa vào ngực mình mà nhanh chóng đi vào giấc ngủ như vậy.
Trong không khí chỉ còn lại hơi thở đều đều an ổn của cô.
Anh khẽ thở dài, cúi người đỡ cô nằm ngay ngắn trên giường.
Vô tình tầm mắt anh lại lướt qua cơ thể cô đang bị bao bọc trong chiếc khăn tắm.
Vừa rồi ở phòng tắm anh chỉ có thể tiện tay quấn khăn choàng lên người cô, bây giờ khăn đã bắt đầu lỏng dần, mái tóc dài xõa xuống, che đi một phần bầu ngực trắng nõn đang căng tròn kia.
Cả người cô hoàn toàn thả lỏng nằm trong lòng anh.
Đôi mắt Lục Cẩn Phàm từ từ thẫm lại, cùng lúc anh sờ đến đôi tay lạnh như băng của cô.
Toàn thân cô nóng nhưng tay lại lạnh như băng, hơi thở của anh nặng nề.
Anh cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay mình.
Một lát sau, như nghĩ đến điều gì, mắt anh lại nhìn xuống đôi chân trắng nhỏ đang lộ ra bên ngoài khăn tắm.
Chạm vào, anh phát hiện thì ra chân cô cũng lạnh y như tay.
Đặc biệt là trong lòng bàn tay anh, chân cô lạnh đến nỗi khiến anh phải cau mày.
Hạ Mộc Ngôn đang ngủ khẽ rên hừ một tiếng, như thể tay chân có cảm giác ấm áp mà thoải mái lầm bầm: “Ưm…”
Lục Cẩn Phàm phủ chăn lên người cô, đảm bảo cả người cô từ trên xuống dưới chỉ lộ ra cái đầu.
Tay anh nhẹ nhàng mơn trớn vầng trán nóng bỏng của cô, men theo mái tóc mềm mại từ từ trượt xuống.
Thật ra Hạ Mộc Ngôn cũng chưa thật sự ngủ.
Vốn cả người đang sốt, toàn thân lại bị trùm kín nên cô cảm thấy khó chịu.
Cô mơ hồ cựa quậy thì bị anh đè lại.
“Ông chủ.” Chị Trần đẩy cửa đi vào, đặt túi chườm đá bên cạnh.
Thấy Hạ Mộc Ngôn đã ngủ, chị Trần liền nhỏ giọng hỏi: “Tôi vừa mới làm lại mấy món ăn cho bà chủ, còn nấu cháo nữa.
Ông chủ có muốn gọi bà chủ dậy ăn một chút không? Bữa tối bà chủ còn chưa ăn.”
“Chị cứ ủ cháo nóng, đợi lát nữa cô ấy tỉnh lại rồi ăn.”
Bây giờ có bảo cô ngồi dậy thì chắc cô cũng có sức mà há miệng ra.
“Được, vậy… Ông chủ, ông đi nghỉ đi, để tôi ở lại đây.
Tôi sẽ chăm sóc bà chủ.”
“Không cần.
Tối nay tôi ở đây.”
***
Tuy rất buồn ngủ nhưng Hạ Mộc Ngôn lại không hề yên giấc, cô nửa tỉnh nửa mê, cảm giác như cả chiếc giường đang chìm xuống.
Trên người cô bị ủ chăn, toát mồ hôi hột, ươn ướt dính dính rất khó chịu.
Đôi mày thanh tú nhíu lại khiến cho nét mặt cô có vẻ bực bội.
Mấy giây sau, cô bị ôm vào trong lòng, chăn mền trên người lại được đắp ngay ngắn, không lộ ra khe hở nào.
“Nóng quá…” Cô mơ mơ màng màng nói.
Lục Cẩn Phàm ở bên cạnh ôm cô, hết lần này tới lần khác giúp cô đắp lại tấm chăn bị cô cố gắng đá văng ra.
Mãi đến khi tay chân cô không còn bị lạnh, người vì bị trùm kín toát mồ hôi mà nhiệt độ giảm đi rõ rệt, Lục Cẩn Phàm mới vuốt ve mái tóc mướt mồ hôi của cô: “Em chịu khó một chút.
Hạ sốt rồi thì sẽ không còn khó chịu nữa.”
Cô ngoan ngoãn nằm yên.
Đến nửa đêm, Hạ Mộc Ngôn chợt tỉnh giấc, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc trước mặt.
Vì sốt cao nên mắt hằn lên tia máu, cô im lặng ngắm nhìn anh.
Sau một phút bị cô nhìn ngắm, Lục Cẩn Phàm mở mắt ra: “Tỉnh rồi à? Chị Trần vẫn ủ cháo nóng cho em.
Ngồi dậy ăn chút đi.”
Anh đứng lên.
Hạ Mộc Ngôn vội vàng níu tay anh lại không chịu buông: “Em không ăn, anh đừng đi…”
Sự lệ thuộc và quyến luyến trong giọng nói không hề bị cô che giấu.
Lục Cẩn Phàm định rút tay ra nhưng rồi vẫn giữ nguyên như vậy.
Nếu chỉ sốt nóng khó chịu rồi làm nũng thì anh cũng không thấy có gì khác lạ.
Nhưng vẻ yếu đuối và sợ hãi như thế này lẽ ra không nên xuất hiện trên người Hạ Mộc Ngôn.
“Vẫn còn khó chịu lắm à?” Anh ngồi bên mép giường, một tay ôm cô vào lòng, một tay sờ lên trán cô.
Hạ Mộc Ngôn lắc đầu, nhưng lại đầy dựa dẫm mà tựa vào ngực anh, “Khỏe hơn nhiều rồi.”
Chị Trần vẫn luôn không yên tâm, nửa đêm đi ngang qua cửa phòng, nghe thấy động tĩnh bên trong liền vội vàng múc cháo mang lên.
“Ông Lục, đã muộn lắm rồi, tôi tới đút cháo cho bà chủ.
Trước đó cô ấy sốt cao như vậy, nhất định phải ăn chút gì mới được.”
Lục Cẩn Phàm dùng cánh tay rảnh rang nhận lấy bát cháo: “Không cần, để tôi.”