Chương 280:
Nếu không phải Thời Niệm Ca nhằm đúng ngày sinh nhật của anh nói muốn mang bánh đến, lại đúng lúc mấy hôm nay Nam Hành muốn gây rối Tân Tư Đình một chút, thì anh cũng không có lòng dạ nào rảnh rỗi can thiệp vào.
Anh cũng không hứng thú muốn giúp đỡ ai, nhưng những năm qua Tần Tư Đình quá cô độc.
Anh nhìn cuộc sống của cậu ta cứ như hòa thượng tu hành mà không vừa mắt.
Vì vậy anh mới tìm cách khuấy động cuộc sống phẳng lặng như mặt hổ của cậu ta lên.
Lục Cẩn Phàm vừa lái xe vừa lạnh nhạt nói: “Cậu vẫn ở chỗ cậu ta à?” Nam Hành: “Gần đây cậu ta mới có thêm không ít rượu ngon.
Tôi đến uống một chút.
Đến giờ uống cũng đủ rồi nhưng ngại phải đi lại nên hôm nay ở đây luôn.
Dù sao cũng có hai người đàn ông trưởng thành trong nhà, tối ở đây cũng ngăn được cô Lăng Huyên Nhi đáng thương nhìn không đến nỗi nào kia quay lại, nhân lúc lão Tần mềm yếu mà gây ra chuyện gì.
Sao vậy, cậu đang đến thật à?” Tất nhiên chỗ rượu Tần Tư Đình mới có đều là do Lục Cẩn Phàm đưa đến.
Lục Cẩn Phàm: “Chờ đấy.
”
Mười lăm phút sau.
Nam Hành ngậm thuốc quay đầu lại nhìn người mới xuất hiện trong biệt thự.
Lục Cẩn Phàm mặc áo đen như hòa vào bóng đêm đi vào cửa.
Anh liếc mắt nhìn Tần Tư Đình vẫn đang đứng trước cửa sổ.
Tần Tư Đình đút một tay vào túi quần, đương nhiên không có ý định để ý đến hai người họ.
Kể cả Lục Cẩn Phàm muộn thế này mà vẫn đến đây thì anh cũng chỉ lãnh đạm nhìn về phía cửa trước rồi lại thờ ơ quay cặp mắt sắc đi không lên tiếng.
“Cậu ta đứng bao lâu rồi?” Lục Cẩn Phàm đi vào.
Nam Hành quay lại nhìn thân hình cao ngất đang bước đến gần, khớp ngón tay lộ rõ khẩy tàn thuốc lá, nhướng cặp lông mày lên: “Chắc vẫn đứng từ lúc về đến giờ.
Lúc tôi đến cậu ta đã vậy.
”
“Nói đi cũng phải nói lại.
” Nam Hành cười như không cười nhìn Lục Cẩn Phàm: “Muộn thế này mà cậu còn đến đây được, chẳng lẽ Hạ Mộc Ngôn say đến nỗi không nhận ra cậu là ai, nên đạp cậu xuống giường sao?” Lục Cẩn Phàm lạnh lùng liếc cậu ta: “Cậu có kinh nghiệm nhỉ? Thường bị đàn bà đạp lắm à?” (D Nam Hành nhăn mặt cười, khói thuốc theo đó bay lên, cầm ly rượu trên bàn đưa cho anh.
Lục Cẩn Phàm không bước đến nhận ly rượu mà đưa mắt nhìn về phía Tần Tư Đình.
Từ đầu đến cuối Tần Tư Đình cũng chỉ lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô tiểu thư thiên kim thê thảm kia bị đuổi đi nhanh vậy à?” Lục Cẩn Phàm nhìn dáng vẻ trầm lặng này của cậu ta thì nhẹ nhàng hỏi.
Nam Hành ngồi hút thuốc trên sofa híp mắt cười, liếc sang nhìn Tần Tư Đình: “Cậu ta rõ ràng không có chút hứng thú nào với Lãng Huyên Nhi, mà lại cứ muốn mua người ta.
Mua một miếng thịt bò dai với giá đắt như vậy cũng chỉ vì muốn Thời Niệm Ca khó chịu mà thôi.
Chậc chậc, vậy thì sao? Đánh kẻ thù đau mười thì mình đau tám…
À không, phải là đánh kẻ thù đau mười thì mình tự đau gấp 100 lần…” Lục Cẩn Phàm không trả lời.
Nam Hành vừa định đưa thuốc cho anh thì lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm.
Lúc này Nam Hành mới nhớ Lục Cẩn Phàm đã cai thuốc đến tám trăm năm rồi.
Anh cười khẩy một tiếng rồi ném bao thuốc lên bàn trà.
Lục Cẩn Phàm bước đến cửa sổ sàn, nhướng mắt nhìn ra ngoài.
Hướng mà Tần Tư Đình đứng ở đây nhìn chính là ngôi biệt thự cách đó không xa.
Căn biệt thự tối đen không ánh sáng, từ tối đến giờ vẫn không có ai quay về.
Cánh cửa màu đen chạm trổ hoa yên tĩnh cả đêm.
Phía bên ngoài cửa sổ sát đất ở bên này chỉ có một ngọn đèn.