Một cô gái thích và muốn theo đuổi một người đàn ông cũng là chuyện bình thường, huống chi chẳng phải Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Hách Như thấy Hạ Hoằng Văn nổi giận thì đứng bên cạnh giơ tay vuốt ngực ông hai cái.
Sắc mặt Hạ Hoằng Văn vô cùng khó coi.
Ông không thèm để ý đến Thẩm Hách Như, mà vẫn nhìn chằm chằm Hạ Mộng Nhiên đang cắn răng, sống chết không chịu quỳ: “Tao bảo mày quỳ xuống! Mày điếc à? Không nghe hả?”
“Con không quỳ! Dựa vào cái gì mà con phải quỳ?” Hạ Mộng Nhiên nổi giận, quát lớn, xoay người chạy bình bịch lên lầu.
Thấy Hạ Hoằng Văn lạnh mặt muốn chạy theo tóm Hạ Mộng Nhiên lại, Thẩm Hách Như vội vã kéo ông: “Ông đừng có giận như vậy, Hạ Mộc Ngôn vẫn còn ở đây mà.
Trong nhà đang yên đang lành, nó về một cái là ầm ĩ cả lên.
Ông cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên người Mông Nhiên…”
“Bà câm miệng cho tôi!”
Hạ Hoằng Văn bỗng liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Bà vừa mới nói cái gì? Hạ Mộc Ngôn là con gái tôi, sao nó lại không được về nhà hả?” Thẩm Hách Như đột ngột bị giận cá chém thớt.
Bà ta không vui, rút tay khỏi cánh tay ông, mặt mày khó chịu: “Tôi thấy ông cứ trách Mộng Nhiên mãi, tôi thương nó nên mới nói giúp mấy câu thôi.
Ông giỏi lắm, bây giờ trong mắt ông, ngoại trừ đứa con Quy Ngôn này ra thì không ai được nói nhiều thêm một câu đúng không?” Hạ Hoằng Văn nhíu mày, hiển nhiên không định bày sắc mặt dễ chịu với bà ta.
Thẩm Hách Như tức nghẹn họng, ngước mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn.
Thấy thái độ thờ ơ bàng quan của cô, bà ta lại càng ứa gan.
Cái con ranh này, lúc trước về nhà còn biết kiêng nể, bây giờ chẳng thèm dè chừng gì nữa, vừa trở về đã lập tức khai chiến.
Hôm nay đâu phải ngày lễ ngày Tết gì đâu, đột nhiên trở về nhà họ Hạ đánh đánh giết giết như vậy là có ý gì?
Trên lầu truyền đến tiếng bước chân thình thịch, Hạ Mộng Nhiên xách vali chạy nhanh xuống lầu.
Hạ Mộc Ngôn thấy cảnh này thì không nói gì, chỉ lạnh lùng nhướng mày.
Hạ Hoằng Văn nheo mắt lại, giận dữ quát: “Mày đi đúng không? Được, hôm nay mày dám cầm vali ra khỏi nhà thì sau này đừng trở về nữa! Cút khỏi đây! Nhà họ Hạ chúng tạo không có loại con gái như mày!”
Bước chân Hạ Mộng Nhiên cứng đờ, nhưng vẫn không nhìn ai, tiếp tục lôi vali xuống lầu.
Cuối cùng cô ta liếc mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn một cái, rồi mở tung cửa bỏ đi.
“Ôi trời, con bé này, đi gì mà đi chứ.
” Thẩm Hách Như lẩm bẩm, rồi lại nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn, thấp giọng oán trách: “Có ai làm chị như con không? Ít nhất Mộng Nhiên cũng chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn hại người, vậy mà con chẳng biết nhường nhịn em mình.
Con muôn ép nó bỏ đi mới chịu sao? Có phải nhìn thấy Mộng Nhiên đoạn tuyệt quan hệ với gia đình thì con mới hài lòng không? Con thấy cửa nát nhà tan thì mới hả dạ à?”
“Bà ít nói vài câu thì sẽ chết hả?” Hạ Hoằng Văn liếc mắt, cáu gắt nhìn bà ta.
Thẩm Hách Như vừa định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Hạ Mộc Ngôn: “Tôi trở về nhà họ Hạ thì làm sao lại tan cửa nát nhà.
Ngược lại, nếu dì Thẩm đây tiếp tục ở lại nhà họ Hạ thì còn chưa biết thế nào.
”
Đầu mày Thẩm Hách Như cau chặt, nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Ngôn Ngôn, lời này của con là có ý gì?” Hạ Mộc Ngôn thoáng nở một nụ cười lạnh nhạt.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, cô xoay người bước ra, không giải thích thêm gì nữa.
Hạ Mộng Nhiên lái chiếc xe từ trong gara nhà họ Hạ ra, còn chưa kịp chạy đi thì cô ta đã nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đứng ở sân trước.
Nếu không phải có ba ở đây, Hạ Mộng Nhiên thật sự chỉ muốn giẫm chân ga đâm chết cô.
Không được! Cô ta phải nhịn! Cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng dâng hết mọi thứ cho Hạ Mộc Ngôn, tuyệt đối không thể bị chị ta dắt mũi.
Nhất định sẽ có cách khống chế chị ta! Hạ Mộng Nhiên ấn mạnh còi, mở cửa sổ xe, quát: “Không muốn chết thì cút đi!”
Dường như Hạ Mộc Ngôn nhìn thấu nội tâm của cô ta, cô chỉ đứng yên bất động, hờ hững lạnh lùng nhìn Hạ Mộng Nhiên.
Hạ Mộng Nhiên tức giận xuống xe, đóng sầm cửa lại đi về phía cô: “Chị thật sự cho rằng có ba chống lưng thì có thể lớn lối như thế sao? Hạ Mộc Ngôn, tôi nói cho chị biết.
”