Bà đừng hòng lấy đi một xu nào từ nhà họ Hạ!”
cả người Thẩm Hách Như lảo đảo như sắp đổ.
Bà ta lùi về sau một bước, ngồi sụp xuống giường, mắt rưng rưng nhìn ông: “Ông à, ông không thể đối xử với tôi như vậy…”
“Bà mà dám nói thêm một câu nữa thì lập tức cút khỏi nhà họ Hạ! Đừng trách tôi không giữ lại thể diện cuối cùng cho bà!”
Hạ Hoằng Văn không nhịn được, giận dữ quát.
Thẩm Hách Như lập tức câm miệng, không dám nói gì hơn.
Bà ta thà bị nhốt trong nhà còn đỡ hơn bị đuổi ra đường, chẳng qua ngồi im chờ xử lý còn có cơ hội thay đổi.
Nếu lỡ như bị đuổi ra ngoài, đừng nói là mặt mũi hay tất cả đều mất hết, e rằng sau này cũng sẽ không còn cơ hội trở mình
chỗ Hạ Hoằng Văn.
Nhịn nhục nhất thời để được sống yên biển lặng, bà ta cảm như hến, ngồi ở mép giường, không dám hó hé một câu nào.
Hai ngày sau, Hạ Mộc Ngôn dành chút thời gian đi đến bệnh viện.
Cô muốn lấy cớ tay bị thương để đến gặp bác sĩ Tần, hỏi thử anh có rảnh hay không, nếu rảnh thì cô muốn mời anh một bữa cơm.
Dù sao việc cô nhờ phân tích thuốc đã gây không ít phiền toái cho anh.
Trong chuyện này, dù vì Tẩn Tư Đình nể mặt Lục Cẩn Phàm bao nhiêu, thì từ phía mình, cô vẫn nên chính thức nói tiếng cảm ơn.
Cô vừa bước vào bệnh viện, đột nhiên có chiếc xe cứu thương dừng ngay trước cổng, một người toàn thân đầy máu được y tá và bác sĩ đẩy nhanh vào trong.
Hạ Mộc Ngôn đứng ở cửa chính bệnh viện, bất giác thoáng thấy một bóng người chạy xuống từ xe cấp cứu.
Thật không ngờ, người đó lại là Thời Niệm Ca.
Cô thấy trên quần áo và cánh tay Thời Niệm Ca dính không ít máu, mặt mày cô ấy tái nhợt, chạy theo y tá và bác sĩ vào trong.
Hạ Mộc Ngôn đi ngang qua, ân cần hỏi han: “Cô Thời? Đã xảy ra chuyện gì?” Bước chân Thời Niệm Ca khựng lại, dời mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn.
Dù đang hoảng hốt nhưng cô vẫn khách sáo gật đầu chào Hạ Mộc Ngôn, không nói gì nhiều mà tiếp tục chạy vào bên trong.
Y tá bác sĩ đuổi theo phía sau: “Tránh ra, tránh ra! Đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, phía sau còn có người bị thương, mau mở cửa!
Ngay khoảnh khắc Hạ Mộc Ngôn lùi vào trong một bước, cô lại thấy một người toàn thân đầy máu được đẩy vào.
Cô sực nhớ đến vết máu trên người Thời Niệm Ca lúc nãy, cho nên vội xoay người đi về phía phòng cấp cứu mà bọn họ vừa chạy vào.
Cô nhìn thấy hai người bị thương đã được đẩy vào phòng, Thời Niệm Ca đang đứng bên ngoài nói chuyện với y tá bác sĩ.
Tuy rằng sắc mặt Thời Niệm Ca tái nhợt nhưng dường như cô ấy không bị thương nặng lắm.
Cho đến khi những y tá bác sĩ chia ra đi, Hạ Mộc Ngôn mới đi tới phía sau Thời Niệm Ca: “Cô Thời, cô không sao chứ? Trên người có nhiều máu quá, nếu bị thương thì mau đi băng bó đi.
Những người bên trong là bạn của cô à? Tôi lại giúp cô nói chuyện với bác sĩ, cô đi kiểm tra vết thương trên người đi.
”
“Tôi không sao.
” Thời Niệm Ca dời mắt qua, nhấc tay lên để Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy tay và vết máu trên người cô: “Tôi không bị thương, đây là máu của bọn họ.
Người bị thương là tài xế và trợ lý của tôi, bọn họ bị thương rất nặng, tôi thì không sao…” Lúc này, phía ngoài bệnh viện có không ít ký giả chạy vào, vừa quay phim vừa hỏi tình hình trong bệnh viện: “Xin hỏi, hai người là bạn bè hay người nhà của người bị nạn? Có thể thuật lại tường tận vụ tai nạn nghiêm trọng xảy ra trên đại lộ Viễn Dương không…”
Vì đám phóng viên xông vào mà ngoài cửa phòng cấp cứu bất chợt náo loạn.
Thời Niệm Ca không lên tiếng.
Hạ Mộc Ngôn đang định tách cô ra khỏi đám phóng viên thì bỗng một giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên từ phía sau đám người: “Cút ngay.
” Giọng nói rét lạnh một cách kỳ lạ, Hạ Mộc Ngôn chợt quay đầu.