Vậy mà trong thời gian ngắn, anh đã chạy xuống tới dưới này, chứng tỏ anh dùng hết sức lực chạy một mạch bằng thang bộ.
Sau khi nhìn thấy cô Thời, xác định người bị thương trong tai nạn giao thông không phải cô ấy thì lại giả vờ như chỉ hận không thể đồng chết cô ấy.
Anh cần gì…” Tần Tư Đình liếc cô: “Sao phụ nữ mấy người nói nhiều vậy?” Đuôi lông mày Hạ Mộc Ngôn nhếch lên, không nói thêm gì.
Dù sao cô cũng không biết nội tình, không tiện nói nhiều.
“Chẳng phải vết thương trên tay cô đã lành rồi sao? Đột nhiên tới bệnh viện làm gì?” Tần Tư Đình lập tức chuyển đề tài, cáu kỉnh nhìn cô.
“Tôi tới để nói cảm ơn anh.
Lần trước anh đã giúp tôi băng bó, thuốc trị thương và thuốc trị sẹo rất hiệu nghiệm.
Hơn nữa, bảng phân tích thành phần thuốc lúc trước cũng nhờ cả vào anh.
Gần đây tôi đã làm phiền anh rất nhiều, cho nên muốn cảm ơn anh đàng hoàng.
” Tần Tư Đình cười hừ một tiếng thờ ơ: “Cảm ơn thì không cần, nếu muốn cảm ơn thì cô hãy về nói với người đàn ông của cô đi.
” Thấy ánh mắt Hạ Mộc Ngôn nghi hoặc, anh lạnh lùng châm chọc: “Cả ngày tôi bạn muốn chết, nếu không phải người đàn ông của cô cứ đổ chuyện của cô lên đầu tôi, thúc giục tôi mau làm cho xong thì còn lâu mới xong sớm như vậy.
Nói không chừng mấy viên thuốc của cô đã mục rữa trong ngăn kéo mà tôi cũng không có thời gian mang đi kiểm tra.
” Quy Ngôn: “…” Quả là rất thản nhiên, rất thẳng thắn.
“Tuy là nói vậy nhưng dù sao tôi cũng đã làm phiền anh.
Vốn dĩ định mời anh ăn bữa cơm nhưng nếu anh đã bận rộn như vậy thì thôi chờ ngày nào đó lại hẹn anh sau.
” Hạ Mộc Ngôn đảo mắt, chợt cười nói: “Hôm nào đó tôi và Cẩn Phàm sẽ mời bọn anh đến, mời cả Nam Hành luôn, rồi mới thêm cô Thời nữa…” Vừa nghe thấy hai chữ cô Thời, Tần Tư Đình lập tức lạnh lùng cười giễu: “Không đi!”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
***
Hôm nay thái độ của Tần Tư Đình giống như bị ong mật chích vậy, không kiêng nể ai, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng chẳng thèm thể hiện.
Hạ Mộc Ngôn không thèm ở lại đây châm dầu vào lửa.
Đêm xuống, lúc cô trở về biệt thự Ngự Viên thì chị Trần báo Ông Lục đã về được một lúc.
Hạ Mộc Ngôn bước lên lầu về phòng, lúc đẩy cửa vào thì nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Cô vừa đi vào thì điện thoại của Lục Cẩn Phàm đặt trên sofa bỗng reo vang.
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng điện thoại, nhưng không định tiếp máy.
Cô đoán chắc Lục Cẩn Phàm cũng sắp tắm xong rồi, chờ anh ra thì tự bắt máy sau.
Những chiếc điện thoại lại reo liên hồi, ngừng một lát rồi lại reo tiếp.
Vào giờ này mà gọi như vậy, chẳng lẽ có việc gấp? Hạ Mộc Ngôn nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại.
Cô nhận ra đây là số điện thoại quốc tế, mã số vùng là Los Angeles nước Mỹ.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục vang lên.
Hạ Mộc Ngôn nhìn dãy số hồi lâu, cho đến khi điện thoại trong tay cô lại reo tiếp.
Hạ Mộc Ngôn mới sực tỉnh, bắt máy: “Xin chào, bây giờ Cẩn Phàm không tiện nghe điện thoại, nếu như có chuyện gì thì một lát nữa gọi lại.
” Sau khi dứt lời, cô không tắt máy ngay mà chờ bên kia lên tiếng.
Nhưng đối phương lại không nói gì.
“Xin chào, có nghe thấy không?” Hạ Mộc Ngôn điềm tĩnh hỏi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, đối phương không hề lên tiếng.
Trời sinh phụ nữ đều có giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, Hạ Mộc Ngôn dời mắt nhìn chằm chằm về hướng phòng tắm, bên trong chỉ có tiếng nước chảy xen lẫn một màn sương mờ.
“Nếu không lên tiếng thì tôi tắt máy đây.
Cẩn Phàm đang tắm, chờ anh ấy ra thì tôi sẽ nói anh ấy gọi lại, được không?” Giọng điệu Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt, lúc nói chuyện thì giống như vô tình, nhưng hết lần này đến lần khác lại tạo nên gợn sóng âm thầm lặng lẽ trong đêm.
Đột nhiên điện thoại bỗng dưng tắt ngang, sau đó là tiếng đường dây bận vang lên vô cùng chói tai.