Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 338:
 
Cô ép mình phải tỉnh táo để tự vệ nhưng vẫn không chịu nổi hai tầng đả kích này.

 
Cả người cô như muốn vỡ tan ra, cô khàn giọng hét lên chói tai.

 
“Đồ con đ*! Sức vẫn còn lớn gớm!”
 
Tên đàn ông mạnh mẽ đè cô xuống, cúi đầu định xé lớp đồ lót bên trong của cô.

 
Hạ Mộc Ngôn chợt quay đầu cắn mạnh vành tai gã, như thể muốn lấy hết sức cắn đứt tai gã ra.

 
“A!”
 
Bất chợt bị đau, tên này đẩy cô ra, giơ tay tát mạnh vào mặt cô.

 
Hạ Mộc Ngôn bị đánh đến mức một bên má hoàn toàn không còn cảm giác, đầu óc càng váng vật hơn.

 
Gã chợt túm tóc cô, nhìn trán và khóe miệng ứa máu của cô, gã bỏ tay ôm tai ra, giáng cho cô thêm một cái tát nữa.

 
Nhìn thấy nửa bên mặt cô đã sưng lên, gã như muốn giày xéo gương mặt này của cô.

 
Nhân lúc cô không còn sức lực giãy giụa, gã nắm lấy một góc chắn nhét vào miệng cô, cản cô không tiếp tục cắn gã nữa.


 
Hạ Mộc Ngôn ngưng thở, nhìn da thịt trắng bóng trước mặt thì chợt nôn khan.

 
Có một thoáng tỉnh táo, cô dường như nghe thấy tiếng xe cảnh sát ở gần quán bar, Hạ Mộc Ngôn còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.

 
Cơ thể kiệt sức của cô vẫn bị tên đàn ông đè xuống giường.

 
Gã vừa túm tóc cô vừa xé quần của cô.

 
Vì khóa quần của cô khá chật nên gã chửi rủa một tràng rồi dùng cả hai tay kéo khóa quần cô xuống.

 
Hạ Mộc Ngôn muốn bật dậy đẩy đầu gã ra thì lại không gom được chút sức lực nào nữa.

 
Cuối cùng khóa quần cũng bị kéo xuống, hai mắt gã sáng rực lên.

 
Gã lại mắng cô một tiếng con đ*, rồi lại dùng sức muốn tụt quần của cô xuống.

 
Bất chợt cánh cửa phòng hầm bị đá văng, vang lên một tiếng gầm” thật lớn.

 
Tầm mắt Hạ Mộc Ngôn mơ hồ, không còn chút sức lực nào để quay đầu ra để nhìn.

 

Cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt Lục Cẩn Phàm qua khóe mắt.

 
Sắc mặt anh rét lạnh như biển bằng, đôi mày kiếm cau chặt.

 
Vẫn là đôi mắt bình thường ấm áp sâu thẳm nhìn cô nhưng bây giờ lại trở nên lạnh lẽo trong suốt!
 
Cánh tay tên đàn ông vẫn còn dính trên người Hạ Mộc Ngôn, túm lấy khóa quần cô không chịu buông tay.

 
Cảnh tượng nhơ nhớp không chịu nổi khiến máu cả người cô lạnh như băng.

 
Hơn nữa khi tầm mắt cô chuyển về phía Lục Cẩn Phàm thì cô lại càng cảm thấy mình như đang rơi xuống hầm băng.

 
Trong nháy mắt, cặp mắt trong vắt của Lục Cẩn Phàm như ẩn chứa biển bằng bão táp.

 
Hạ Mộc Ngôn ngẩn ngơ, không phải anh vẫn còn đang ở Hải Thành sao? Sao lại đến thành phố T rồi? Không phải vì cô quá kích động nên mới sinh ra ảo giác chứ? Nhưng cô không thốt nên lời, chỉ có thể mở đôi mắt mờ mịt trống rỗng, nhìn sang như bám lấy ánh sáng ấm áp duy nhất trong bóng tối tuyệt vọng.

 
Ánh sáng ấy đang cứu cô thoát khỏi nỗi sợ hãi ở cả hai kiếp người, khiến cô trong chốc lát lấy lại được hơi thở của mình.

 
Cô gần như không thấy rõ anh đến gần cô như thế nào.

 
Cô chỉ bất ngờ nghe thấy tiếng tên đàn ông trên người mình thét lên đau đớn, dường như còn có cả tiếng xương cánh tay bị bẻ gãy.

 
Cô cố gắng gom góp tất cả lý trí để nhìn, chỉ thấy Lục Cẩn Phàm ở gần đến mức cô có thể vươn tay ra là chạm được vào anh.

 
Anh lạnh lùng không chớp mắt ngoặt tay lại, quăng gã đàn ông bỉ ổi kia xuống khỏi giường.

 
Người cô chợt nhẹ bẫng, cô bỗng chốc cảm nhận được mùi hương mát lạnh sạch sẽ quen thuộc từ chiếc áo khoác trùm lên người mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận