“Không lâu lắm.
Em thích ăn đồ ăn vặt kiểu này lắm à?” Lục Cẩn Phàm không lấy thìa cho cô, mà chỉ giúp cô mở nắp rồi nhìn cô một cái.
Anh thấy dáng vẻ sáp đến gần như muốn ăn ngay của cô mà không khỏi cười khẽ.
“Nhà họ Hạ quản rất nghiêm, em không có nhiều cơ hội được ăn đồ ăn vặt loại này.
Có hai lần tình cờ được ăn, đến giờ em vẫn nhớ mãi mùi vị ấy.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói xong lại ngửi một cái, giơ tay lên phía trên hộp, quạt quạt hương thơm về phía mũi mình.
“Coi chừng nóng, ngồi xuống trước đã.” Lục Cẩn Phàm thản nhiên nói.
Hạ Mộc Ngôn nghe lời ngồi lại trên giường.
Cô còn nghĩ rằng Lục Cẩn Phàm để cô chờ thức ăn nguội chút rồi mới ăn, không ngờ anh lại múc bánh trôi bốn vị vào cái bát đặt bên cạnh.
Sau khi để nguội hai phút thì anh tiến lại gần, múc một thìa đút tới miệng cô.
“Ăn đi, hết nóng rồi.”
Cô nhìn anh mà giật mình.
Nhưng cô chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó há miệng nuốt bánh trôi trước ánh mắt của anh.
Thật ngọt, thật ấm, dường như trái tim cô cũng vì vị ngọt vị ấm này mà trào dâng vô số bong bóng màu hồng…
Cho đến khi anh lại đút một thìa tới nữa, Hạ Mộc Ngôn nuốt xong, vội nói: “Tự em ăn được mà.”
“Vết thương trên đầu vừa mới bớt sưng, không ngờ em chớp mắt một cái thì đã cảm mạo phát sốt thành bộ dạng này.
Đồ nóng như vậy mà để em tự ăn, nếu như em lại vô ý làm bỏng tay mình thì anh e rằng phải sắp xếp bảo mẫu ở bên cạnh theo sát em hai mươi bốn giờ không chợp mắt, thì anh mới có thể miễn cưỡng yên tâm một chút.” Anh nói xong, lại đút cho cô một thìa nữa.
Mỗi một thìa Lục Cẩn Phàm đút cho cô vừa có bánh vừa có nước, không khô cũng không quá ướt, nhiệt độ đều vừa phải, rất ngọt nhưng không ngấy.
“Bảo mẫu theo sát hai mươi bốn giờ không chợp mắt? Vậy đó là người máy hay là yêu quái không ngủ?” Hạ Mộc Ngôn cắn bánh trôi trong miệng: “Hơn nữa em đâu có không đáng tin như vậy? Ăn đồ ăn thôi mà, sao lại làm mình bị bỏng được.”
Lục Cẩn Phàm khẽ cong môi, lại múc một thìa lên chặn miệng cô: “Em có quá nhiều lúc không đáng tin rồi.”
Miệng Hạ Mộc Ngôn bị nhét đầy bánh trôi, nhất thời chẳng thể mở miệng oán giận được.
Cô há miệng ú ớ, nhưng bị ánh mắt Lục Cẩn Phàm nhìn chằm chằm nên đành im bặt.
“Ăn đi, đừng nói chuyện.”
“… Anh cố ý… ưm…”
Bụng dạ người này quá đen tối, anh không muốn cô nói chuyện nên mới đút vào miệng cô nhiều như vậy.
Cô vừa định mở miệng ra thì anh lại đút thêm một thìa.
Rốt cuộc anh mua cho cô mấy phần bánh trôi bốn vị vậy? Một bát chỉ có bốn cái bánh trôi, chẳng lẽ anh đặc biệt mua mười mấy bát để đút cô no căng…
Vừa qua buổi trưa, Hạ Mộc Ngôn được Lục Cẩn Phàm đốc thúc uống thuốc.
Tuy cô không sốt nữa nhưng lại phải uống thêm một viên thuốc cảm.
Thuốc này khiến cô ngủ thẳng một giấc đến buổi chiều.
Khi cô tỉnh lại đã gần chạng vạng.
Trong phòng yên lặng, Hạ Mộc Ngôn đứng dậy bước ra ngoài.
Không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm đâu, cô tưởng anh ở trong phòng sách nên quay vào tìm, nhưng vẫn không tìm thấy người.
“Bà chủ, cô tỉnh rồi.” Người giúp việc nghe tiếng nên đi tới: “Cô đang tìm ông Lục sao?”
Hạ Mộc Ngôn quay lại nhìn người giúp việc.
Cô không chỉ không nhìn thấy Lục Cẩn Phàm, mà ngay cả chị Trần cũng không thấy đâu.
“Lục Cẩn Phàm đến công ty rồi à?”
Chẳng lẽ công ty tạm thời có chuyện gấp cần anh đến?
“Ông Lục ở dưới lầu đón tiếp khách.”
“Khách?”
Khoảng thời gian trước, ngoại trừ Hạ Mộng Nhiên được đặc cách cho phép thường xuyên lui tới nơi này thì bình thường cũng chẳng có bạn bè thân thích nào sẽ đến.
Nửa năm nay, trưởng bối bên nhà họ Hạ và nhà họ Lục cũng không hề lui tới.
Nếu muốn gặp bọn họ, người trong nhà sẽ gọi họ về, chứ không đích thân đến Ngự Viên.
Cho nên đột nhiên khách ở đâu ra?
Nếu trong nhà có khách, Hạ Mộc Ngôn lại đang bị bệnh, dáng vẻ Lục đồ ngủ này của cô trông không thích hợp lắm.
Thấy người giúp việc bận rộn quay người đi, cô quyết định trở về phòng thay quần áo, chỉnh trang bản thân để trạng thái tinh thần tốt hơn một chút rồi mới ra ngoài.
Vừa mới bước xuống cầu thang, còn chưa thấy rõ người đến là ai, cô đã nghe được tiếng phụ nữ: “Cẩn Phàm, bây giờ cháu bận rộn nhiều việc lắm à? Gần đây rất hiếm khi cháu về nhà họ Lục.
Haiz, trong nhà còn nhiều chuyện chờ cháu tiếp quản, nhưng hết lần này đến lần khác, người trẻ tuổi như cháu lại cứ muốn ra riêng tự lập.
Công ty của nhà họ Lục bên Mỹ vẫn còn cần…”