Chương 353:
Nam Hành đến đây, không chừng cũng vì đám người có liên quan đến quán bar phi pháp của thành phố T bị xử lý tối hôm qua.
Hạ Mộc Ngôn quả thật cũng không muốn nghe thêm bất kỳ chuyện gì liên quan đến buổi tối hôm qua.
Cô nhìn hai người một cái rồi lau tay đi thẳng về phòng ngủ.
Thấy Hạ Mộc Ngôn đạp lên bánh ngọt bừa bãi trên sàn đi vào phòng ngủ, Nam Hành bỗng cảm thấy dường như hôm nay Hạ Mộc Ngôn rất nóng nảy.
Tuy cô không nói ra nhưng lúc đóng cửa phòng ngủ thì lớn tiếng hơn bình thường.
Nam Hành nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm cười như không cười nhìn Lục Cẩn Phàm: “Sao vậy? Cậu còn cứu luôn cả tính khí nóng nảy của cô ấy nữa sao?” Lục Cẩn Phàm không để ý đến anh, tiện tay cởi hai nút áo sơ mi ra rồi bình thản nói: “Bên Los Angeles xảy ra chuyện gì?”
xảy ra chuyện gì à? Không phải đã rõ rồi sao? Lão Tổ e ngại áp lực của cậu nên nhốt giam cô cháu gái yêu quý trong nhà.
Chẳng qua Tô Tuyết Ý cũng chỉ bị người kia sai khiến mà thôi.
Dám chạy về nước quậy phá thì cô ta cũng to gan thật.
Nhưng không phải cậu không biết nhà họ Tô dựa vào thể lực nào.
” Nam Hành dang tay: “Nhưng nói đi nói lại, cậu thật sự nỡ à? Khi cậu bị thương nặng thì người kia cũng đã ở bên cậu suốt một năm…” Trong không khí dường như có mạch sóng ngầm bắt đầu cuộn lên.
Nét mặt vẫn đang ôn hòa của Lục Cẩn Phàm bỗng lóe lên tia sắc bén quyết liệt, giọng nói vẫn lạnh bằng không đổi: “Nếu không phải năm đó cha tôi nhúng tay vào, nhân lúc tôi hôn mê bất tỉnh mà gài người đó đến bên cạnh tôi, thì tôi cũng không đến nỗi nhận nhầm cả ân nhân cứu mạng mình.
Nếu không, cậu cho rằng vì sao cô ta lại có được cơ hội ở bên tôi đến một năm?” Mi tấm Nam Hành chợt nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng vừa bị Hạ Mộc Ngôn đóng lại, rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm, khóe miệng mím lại: “Chẳng lẽ cô gái trước đây tình cờ cứu cậu một mạng lại chính là Hạ Mộc Ngôn sao? Vậy nhà họ Tô và ba cậu…
Con m* nó, có phải có bí mật gì mà con m* tôi nó không được biết không…”
Lúc Nam Hành đến đã là sẩm tối, khi Hạ Mộc Ngôn ra khỏi phòng thì anh vẫn chưa đi.
Cô khách sáo hỏi một câu xem Nam Hành có muốn ở lại ăn cơm không.
Thật không ngờ ông tướng này lại đồng ý.
Hạ Mộc Ngôn nhìn mớ bánh ngọt rơi vãi đầy đất chưa dọn dẹp, hoài nghi xem có phải cô không cần khách sáo với hai người bạn thân của Lục Cẩn Phàm hay không.
***
Tối đó, Nam Hành nhìn trân trối mấy suất ăn gọi bên ngoài mà miệng méo xệch.
“Lần trước hai người đến nhà Tần Tư Đình còn đích thân nấu một bữa thịnh soạn, sao đến lượt tôi thì lại chỉ có đồ ăn ngoài?” Lục Cẩn Phàm ném cho anh đôi đũa dùng một lần, lãnh đạm nói: “Cậu thấy tôi bây giờ có vẻ rảnh rỗi nấu một bữa thịnh soạn cho cậu không?” Nam Hành nhướng mày, dời mắt sang Hạ Mộc Ngôn, người được gọi là hiển thể trong miệng Tần Tư Đình.
Hạ Mộc Ngôn vén mái tóc dài trên trán, để lộ băng gạc cho anh ta nhìn, giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt giống hệt Lục Cẩn Phàm: “Anh thấy tôi bây giờ có giống như có thể nấu một bữa ăn thịnh soạn cho anh không?”
Nam Hành: “…”
Nam Hành cười hừ một tiếng, tách đôi đũa trên tay ra, không nói tiếng nào đã gắp luôn một miếng vào miệng nếm thử.
Anh nhướng mày: “Được rồi, chỉ trách tôi đến không đúng lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, may mà tay nghề đầu bếp khách sạn này không tồi, miễn cưỡng ăn được.
” Đây là khách sạn nổi tiếng nhất thành phố T, nghe nói món ăn ở đây rất có tiếng, vậy mà Nam Hành lại bảo chỉ miễn cưỡng ăn được thôi sao? Hạ Mộc Ngôn cầm đũa lên ăn thử một miếng.
Sau khi ăn xong, cô cảm thấy đàn ông mới thật sự là tuyệt phẩm nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng đồ ăn ngon lắm mà…
Cô vừa ngồi xuống thì Lục Cẩn Phàm đã đến ngồi bên cạnh.
Hạ Mộc Ngôn khựng lại rồi bắt đầu gắp thức ăn lia lịa cho Nam Hành: “Nào, anh ăn nhiều chút đi!”
Cô không ngừng múa đũa gắp đồ vào bát Nam Hành.
Anh nín lặng nhìn bát cơm dần chất chồng thành núi, hoài nghi có phải Hạ Mộc Ngôn và đầu đến độ hỏng luôn rồi không.
Chồng cô đang ngồi kế bên, cố gắp thức ăn cho anh làm gì? Cố ý chọc tức Lục Cẩn Phàm à? Nam Hành vừa cầm bát cơm cao ngất, vừa sâu xa liếc Lục Cẩn Phàm một cái.