Yêu Một Người Nợ Một Đời


Chương 393:
 
Anh nắm tay cô thật chặt, dùng lực đỡ không cho cô nghiêng ngả ra đằng sau.

 
“Đúng là mơ.

” Giọng đàn ông trầm thấp lãnh đạm vang lên không chút cảm xúc.

 
Hạ Mộc Ngôn chống tay vào ngực anh, cố gắng mở to mắt ra nhìn.

 
Nhìn thật lâu, cô bỗng bật cười.

 
Không nghĩ nữa, mặc kệ anh là mơ hay là ảo giác.


 
Dù sao cũng không phải Lục Cẩn Phàm thật, vậy cô muốn mắng thể nào cũng được.

 
Ảo ảnh thôi mà, chắc chắn anh sẽ không biết.

 
“Lục Cẩn Phàm!”
 
Cơn giận của Hạ Mộc Ngôn lập tức trào dâng, muốn bày ra dáng vẻ oai phong với ảo ảnh trước mặt, trút hết ấm ức của một tháng nay ra ngoài.

 
Cô chợt chỉ vào mũi anh, khuôn mặt say xỉn nhỏ nhắn cùng ánh mắt mờ sương nhìn anh chàng chọc: “Anh là con rùa khốn kiếp!”
 
Đôi mắt người đàn ông tuấn tú trước mặt cô hơi nhíu lại: “Em còn biết mắng người hả?”
 
“Sao lại gọi là biết nắng người? Anh chưa thấy bà đây lúc trước gây sự mắng chửi chanh chua với người khác như thế nào đâu! Tại sao tiểu thư danh giá nào ở Hải Thành cũng căm ghét em? Chẳng phải vì trước đây cô nào dám đến khiêu khích em thì đều bị mắng cho đỏ mắt lên sao! Tính khí em trước đây như thế nào, không phải là anh chưa biết!”
 
Hạ Mộc Ngôn chợt cổ kiễng chân, vươn tay lên níu lấy cổ áo sơ mi của anh, cong môi bắt đầu hành trình phát tiết than trời oán đất dài đằng đẵng: “Vì anh, em gần như nhổ hết toàn bộ gai trên người! Vì cuộc hôn nhân của chúng ta, em cố gắng làm thật tốt mọi việc.

 
Em cũng chưa bao giờ không tin tưởng anh!”
 
“Đêm đó trong quán pub hoạt động ngầm, em lo lắng hoảng loạn, khủng hoảng đến tuyệt vọng, đều là vì một người nào đó mà em không biết đến! Sau đó em được biết tất cả mọi chuyện đều do người đã từng là vị hôn thê của anh gây ra! Không lẽ em lại cười nói không sao, không vấn đề gì đâu à?”
 
“Anh thấy em không có lương tâm phải không? Em nói cho anh biết, nếu Hạ Mộc Ngôn này không có lương tâm, thì đời này sẽ không ở bên anh như vậy! Ly hôn thì sao chứ, như vậy em có thể cao chạy xa bay! Thế nhưng em lại đặt cược toàn bộ cuộc đời em vào Lục Cẩn Phàm anh, tất cả của em, tất cả của em đấy! Đúng là anh đối xử với em rất tốt mà không cần điều kiện.

 
Nhưng trừ việc đó ra, anh chính là vực sâu mà em không thể chạm được đền đáy! Thậm chí em còn không biết em cách trái tim anh gần hay xa!”
 
Vết thương trên trán Hạ Mộc Ngôn đã lành lại, ẩn dưới vầng trán cao nhẵn mịn, gần như không nhận ra những vết tích mà cô đã từng trải qua khi ở trong quán pub phi pháp tháng trước.


 
Tay người đàn ông chợt vén lọn tóc mướt mồ hôi của cô lên.

 
Cô bèn nảy ra ác ý, nghiêng đầu cắn ngón tay anh, vừa cắn vừa nghĩ dù sao cũng chỉ là mơ, mình không đau, anh cũng không đau.

 
Cô trút hết oán hận trong lòng, thoải mái thả lỏng, thoải mái mắng chửi, để ngày mai lại đàng hoàng trở lại.

 
Anh không tránh đi mà còn đưa một tay giữ vững cơ thể ngất ngưỡng của cô, để mặc cho cô cắn.

 
Cho đến khi mùi máu tràn vào khoang miệng thì Hạ Mộc Ngôn mới nhả tay anh ra.

 
Cô chợt khẽ lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Em vừa mới bắt đầu sống một cuộc đời mới.

 
Nhất định đầu em bị úng nước rồi, nếu không sao em lại nhất mực cam tâm khuất phục trong thành vậy anh vẽ ra, sao em lại để cho một người đàn ông giống như thuốc phiện chỉ cần dính vào liền nghiện như anh ngăn cản tất cả đường đi.

 
Lỗi của em chính là càng ngày càng không thể kiểm soát được trái tim mình.


 
Lỗi của em là quá để ý anh xem anh có…
 
Em…
 
Um…”
 
Gây Hạ Mộc Ngôn bị anh giữ chặt, môi anh áp xuống chặn môi cô lại.

 
Hạ Mộc Ngôn đang thoáng ngơ ngẩn muốn lùi về phía sau thì cánh tay vững vàng sau gáy đã giữ cô thật chặt, động tác giam cầm và sức lực không hề nhẹ nhàng.

 
Dù không đến mức quá thô bạo nhưng sức lực mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận