Chương 414:
Chẳng lẽ, mỗi lần cô ta thấy khó ở là lại tìm mọi cách vu cáo hãm hại người khác sao, tiếp tục gây sự cho đến khi có chuyện mới thôi à? Cô im lặng một lát rồi mới lãnh đạm đáp: “Cô trông tôi có vẻ hứng thú với đồng hồ kim cương mấy trăm ngàn không, hay là cô nghĩ đột nhiên Phong Lăng nổi hứng với trang sức nạm kim cương? Cô mất đồ sao không gọi cảnh sát? Cô gọi điện cho tôi là mong mọi được đồ gì từ hộc tủ hay túi xách của tôi à? Cái cớ của cô có thể hợp lý một chút được không?” Dường như đầu dây bên kia bị cô nói đến nghẹn họng.
Sau mấy giây im lặng, cô ta lại giở thói châm biếm: “Dù sao trong phòng cũng chỉ có vài người, bình thường chẳng có mấy ai đến thăm.
Cô mua được bộ váy dạ hội một triệu thì hay lắm sao? Không chừng đó là tất cả số tiền trong tài khoản của cô ấy chứ? Tôi đã từng gặp không ít kẻ vay tiền bày đặt trưởng giả, nói gì đến loại người như cô.
Ai mà biết có phải cô lấy tất cả tiền bạc của mình ra để đánh lừa thiên hạ hay không.
Chuyện tôi mất đồng hồ là thật, bây giờ cô và Phong Lăng đang ở đâu? Nếu tôi muốn báo cảnh sát thì cũng cần gọi kẻ tình nghi như các cô trở về chứ, lỡ như các người sợ tội bỏ trốn thì tôi biết đi đầu tìm hả?” Bệnh thần kinh! “Khi nào tôi trở về không liên quan đến cô, nhưng có nghe cho rõ đây, tủ đồ của tôi và Phong Lăng đều có mật mã, hơn nữa còn hạn chế số lần mở khóa, mỗi lần khóa mở đều được ghi nhớ trên phần mềm điện thoại.
Một khi tủ đồ của tôi và Phong Lăng bị người ta táy máy hoặc bị người khác bỏ này nọ vào, đảm bảo cảnh sát cũng có thể tra ra được.
Cô có chắc muốn chơi trò trẻ con này với tôi không?”
Đầu dây bên kia câm nín.
Hạ Mộc Ngôn định tắt điện thoại, nhưng bên kia đã dập máy trước.
Sao trên đời này lại có những kẻ thích kiếm cớ sinh sự vậy chứ, não mọc ngược dưới chân hay tự cho là mình thông minh? Cô ta nghĩ ai cũng là bánh bao mềm, dễ dàng nắn bóp hả? Bây giờ Hạ Mộc Ngôn không có tâm trạng lo lắng người khác thiểu não hay không, hơn nữa cho dù có muốn cũng chẳng được.
Cô ném điện thoại trở về ghế sofa, chống hai tay lên ngực anh, đôi chân vẫn còn mềm nhũn.
Cô muốn nhấn mây phút tỉnh táo này để thoát thân, nhưng vừa mới định ngồi dậy đã bị anh kéo trở về.
“Điện thoại gì đấy?” Lục Cẩn Phàm nhìn thấy tia chán ghét và mất kiên nhẫn lóe lên trong mắt cô, hiểm khi thấy cô để lộ sự bực tức rõ ràng như vậy.
“Trong phòng ký túc xá của em có một cô nàng thần kinh.
Không biết cô ta có mắc hội chứng vọng tưởng mình là người bị hại hay không, đã ngu ngốc mà còn thích ra vẻ.
Thôi, mặc kệ cô ta, em chẳng thèm nhắc đến loại người như vậy.
” Vừa đáp xong, Hạ Mộc Ngôn lập tức cảm giác được nơi nào đó của anh đang áp sát ngày càng gần.
Cảm xúc và cảm giác lơ đãng vừa rồi của Hạ Mộc Ngôn bị động tác này của anh đánh bay sạch.
Cô trừng mắt nhìn cánh tay đã đặt sẵn trên eo cô, còn tay kia thì đang tự cởi quần áo mình.
Lục Cẩn Phàm cởi từng chiếc nút áo, tạo nên hiệu ứng thị giác trai đẹp dụ người không thể nói nên lời.
Đặc biệt ánh mắt anh vừa sâu, lại vừa tối.
“Thật sự không trở về phòng sao…” Vừa rồi rõ ràng anh còn nhẫn nhịn chờ cô nói chuyện điện thoại xong mà.
“Lát về.
” Lời còn chưa dứt, đôi chân Hạ Mộc Ngôn đã bị anh giữ chặt, trời đất xoay chuyển, cô bị anh xoay ngược lại, đặt nằm ngửa trên sofa.
Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen thẫm của anh, lắp bắp: “Anh…
anh kiềm chế một chút…”
Những lời còn chưa nói hết, nhân lúc cô không phản ứng kịp, anh đã nắm mắt cá chân của cô giơ lên, áp sát tới, bất ngờ đẩy vào…
Tay Lục Cẩn Phàm giữ chặt hàm dưới của cô hồn xuống.
Mái tóc Hạ Mộc Ngôn lộn xộn, mặt ngượng ngùng ửng lên, xinh đẹp mềm mại không gì sánh bằng.
Tiếng rên rỉ đứt quãng nhẹ nhàng trầm thấp trào ra khóe môi, tựa như sung sướng, lại tựa như chịu sự giày vò mà van xin.
Anh cúi người hôn lên gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô, giọng căng thẳng trầm khàn, môi kề môi, mơ hồ chất vấn: “Nhớ anh không?”
“Ừm…
ừm.
” Thực tế bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã không còn biết chữ “nhớ”* anh hỏi là có nghĩa gì.
(*) Chữ trung có nghĩa là “nhớ” và cũng có nghĩa là “muốn“.